Mao Nhu nhìn thấy tên kiếm sĩ trẻ tuổi này ngạo mạn như vậy, hận đến ngứa răng, nếu gã anh tuấn này có tính tình cương liệt như vậy, lại không thể trói lại kéo lên giường giáo dục yêu thương một phen, chỉ là lúc này đang đâm chém nhau, cũng chỉ có thể giận dữ không bao giờ quên, một nói liên tục nhiều chữ Sát! Chiến mã chạy rầm rầm như sấm, Từ Phượng Niên liên tục ra chiêu Cổn Long Bích, tuy làm không được một đạo kiếm khí mười mấy trượng như Lý lão đầu áo da dê, nhưng trong lúc chiến đấu sinh tử với Thác Bạt Xuân Chuẩn trên thảo nguyên, ngộ ra được một tay áo Thanh Long, kiếm khí Cổn Long Bích bộc phát hàng thật giá thật, thân hình như cá bơi theo thủy triều, chống lại nhóm thiết kỵ xung phong đầu tiên, thanh Xuân Thu nơi tay, bổ đôi một người một ngựa, sau đó chạy nhanh theo chiều ngang, không quan tâm thiết mâu đâm giết, ỷ vào chân khí ảo ảnh lay động, ngay từ đầu đã ôm ý niệm kéo dài trận chiến, không cố ý giết người, mà là thấy ngựa lập tức chém, trọng giáp kỵ binh có ngựa chiến đấu vô địch, xuống ngựa bộ chiến rất lúng túng.
Chiến mã xung phong giống như một dòng thuỷ triều, bị Từ Phượng Niên giết ngựa phá triều, nhất thời có hơn mười kỵ binh ngã ngựa, thiết mâu của đợt tấn công thứ hai rơi như mưa, chỉ thoáng lùi ra phía sau dừng lại nghỉ, sau đó lại tiến lên, thân hình ung dung kiếm khí chao đảo, tựa như màn vẩy mực tự do của một bậc thầy hội họa quốc gia, Mao Nhu nắm mâu ngồi trên cao thấy vậy nghiến răng nghiến lợi.
Cứ như chỉ có thời gian trong mấy cái nháy mắt, Mao gia dành cho thiết kỵ vô số tâm huyết tinh lực cùng vàng ròng bạc trắng đủ để xếp thành ngọn núi nhỏ, cũng đã tử trận sấp sỉ hai mươi người, một khi té ngựa, sẽ bị tên kiếm sĩ ăn mặc như thư sinh kia chém bay đầu, hoặc là kiếm khí phá vỡ trọng giáp, chết không toàn thây.
Đây chẳng khác gì đang lóc thịt lóc xương nàng, nàng rất muốn đá mạnh vào đũng quần của tên khốn có tướng mạo anh tuấn kia, sau đó chất vấn một câu:
"Ngươi biết lão nương nuôi những thiết kỵ này như nuôi con trai nhà mình, dễ dàng sao? Dễ dàng sao!" Mao Nhu nhanh chóng bình tĩnh lại, đừng nói 500 kỵ giết một người, chính là ba trăm kỵ, đánh với Kim Cương Cảnh nhất phẩm, thì vị Kim Cương Cảnh đó cũng phải bị dây dưa đến chết, nhưng trong này có một điều kiện tiên quyết, đó chính là sau khi chết một hai trăm người, trận hình không loạn, lá gan không vỡ, không đến mức bị giết chạy tán loạn.
Đối với điểm này, Mao Nhu không mấy tự tin, 500 Kim Ngô Vệ kỵ binh này giống như thân binh của Mao thị, nàng nuôi binh ngàn ngày, cực kỳ coi trọng thực chiến cùng thưởng phạt, bình thường kéo ra ngoài chém giết sơn khấu cùng mã tặc, chống lại sơn khấu thì kị binh khinh kị chiến đấu, mã tặc thì thiết kỵ khinh kị hỗn tạp chém giết, mỗi lần chiến thắng trở về, đừng nói rượu thịt tiền thưởng, chỉ cần ngươi dám liều mạng chém giết, coi như là hoa khôi trong kỹ viện trong thành Đôn, Mao Nhu cũng quyết đoán dùng tiền mời tới quân doanh để khen thưởng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT