Cần gì phải lên núi giết người? Từ Phượng Niên hành tẩu trên con đường bùn bị móng ngựa giẫm đến lồi lõm mấp mô, hắn suy nghĩ một chút, có lời của Thanh Trúc Nương cao như vậy, theo Từ Phượng Niên thấy, chính mình chủ động nhảy vào xông xáo giang hồ, không quan tâm là chó chạy hoặc là bơi ngửa, đều chỉ có thể dựa vào bản lãnh của mình tự cầu nhiều phúc, như Ngư Long Bang cùng Lưu Ny Dung, vậy thì phải có giác ngộ sinh tử tự lo, người khác tập võ thành tựu cảnh giới, bỏ chạy đi hành hiệp trượng nghĩa, Từ Phượng Niên đang ở Bắc Mãng, bản thân cũng ăn bữa hôm lo bữa mai, không xen vào náo nhiệt này, nếu quyết tâm cầu danh cầu lợi ở trên giang hồ, nếu như bị sóng lớn vỗ chết, chẳng trách người khác.
Nhưng ấu nữ của Thanh Trúc Nương nàng đột tử, như thế nào cũng không đáng chết, tìm một trăm loại lý do thế đạo bất công mạng người như có rác cũng không vững.
Còn nữa, nghe được Sấu Hầu Nhi nói về trận chiến đỉnh phong giữa Đặng Thái A với Thác Bạt Bồ Tát, nhắc đến chuyện Lý Thuần Cương mượn kiếm, Từ Phượng Niên quen thuộc tâm tính của Lý Thuần Cương, biết da lão đầu nhi khoác áo da dê chắc chắn đã chết, đã định trước ra đi thanh thản.
Cả đời Từ Phượng Niên cực hiếm sùng bái người nào, sư phụ Lý Nghĩa Sơn là một, còn lại cũng chỉ có lão đầu khoác áo da dê này rồi, còn về lão Hoàng thiếu răng cửa cùng đi qua sáu nghìn dặm, chưa nói tới sùng bái, chỉ là nhớ lại chuyện lão cầm lược chải đầu liền muốn cười, nghĩ đến lão cười rộ lên hàm răng hở càng buồn cười, chỉ có nhớ tới Hoàng Tửu, mới không muốn cười.
Từ Phượng Niên nhớ lại thầy tướng số dưới cây trong tòa thành kia, lại ngửa đầu ực một hớp rượu, đối với quái từ sấm ngữ của thầy tướng số coi bói ngày trước, không quá tin tưởng, nhưng mẫu thân đi rồi, đại tỷ đi rồi, lão Hoàng đi rồi, hiện tại ngay cả Lý Thuần Cương cũng đi rồi, vậy hắn làm sao không tin? Chết ở Bắc Mãng có thể càng tốt hơn một chút hay không? Từ Phượng Niên uống một ngụm rượu, nghĩ thầm thảo nào Bắc Mãng có nhiều người như vậy muốn làm ma đầu, vui vẻ giết người, buồn bực giết người, giết người còn tranh được danh tiếng, giết nhiều rồi liền lên bảng, hành tẩu trên giang hồ quá nhiều quy củ, thích ý nhất, không phải là không tuân theo quy củ sao?
Làm hoàng đế còn có đủ loại cản trở, trung niên nam nhân họ Triệu trong thành Thái An kia, năm đó thật sự sẵn lòng gả Tùy châu công chúa yêu mến cho mình sao? Thật sự chấp nhận giương mắt nhìn Trương Cự Lộc chấp chưởng quyền lực quốc gia thậm chí còn quyền khuynh thiên hạ? Thật chịu thả hổ về rừng đặt Cố Kiếm Đường tại biên cảnh lưỡng Liêu? Làm cửu ngũ chí tôn còn như vậy, chớ nói chi là làm Bắc Lương vương.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT