Huyền cầm rung động theo gió, nhè nhàng phiêu diêu mà lại có thể giết người.
Là người song song xếp hàng đệ nhị trên bảng sát thủ với Ha Ha cô nương, nữ cầm sư mù, không dành cho Từ Phượng Niên có cơ hội nào dưỡng thương, ngón tay phải mảnh khảnh tiếp tục gảy đàn, Từ Phượng Niên nhặt lại Xuân Lôi rơi trên một phiến đá xanh trong hẻm nhỏ, chém Xuân Lôi thành một luồng đao khí, nhìn lại thì đã thấy hai đường màu bạc cắt vỡ vô số hạt nước mưa, đã tới ngay trước mắt, đòn công kích này so với trước đây Lý Thuần Cương ở trên quan đạo lầy lội búng tay bắn đạn bọt nước, nối dây thành một đường kiếm, tuy có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, Từ Phượng Niên không dám xem thường, đưa hai cánh tay lên trước chặn lại, va đập mấy chục lần, thân hình nhẹ nhàng bước lùi về phía sau, dường như hắn muốn suy tính xem liệu kình khí màu bạc từ ngón tay của nữ nhân mù rốt cuộc mạnh đến cỡ nào, ngân tuyến không ngừng đâm rách bọt nước, như cương châm chui qua màn mưa, không ngưng lại chút nào, làm cho Từ Phượng Niên cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, nếu xét đối kháng bằng độ dày khí cơ, Đại Hoàng Đình do Vương Trọng Lâu tặng chưa chắc không có phần thắng, nhưng muốn nói đến biến hoá hữu dụng cho bản thân, so đấu cẩn thận thì độ ảo diệu vẫn là kém quá xa, hai tay Từ Phượng Niên nắm chặt, không dám khinh thường, dùng sở học Võ Đang tứ lạng bạt thiên cân, dùng xảo kình khều nhẹ một cái, chuyển hướng hai ngân tuyến, vào màn mưa phía sau lưng.
Từ Phượng Niên một lần nữa khom lưng chạy trước, chân đạp nước mưa, không chạm đến mặt đất, chỉ lướt nhẹ ở trên mặt nước và trượt qua, bàn tay nâng lên một chút qua sườn eo phải, lại nói đến đao khí của Xuân Lôi mạnh mẽ nghiền nát cầm khí rút ngắn khoảng cách tới nữ nhân mù thêm hai mươi bước bây giờ chỉ còn cách bốn mươi bước.
Quyết định từ bỏ việc đẩy lùi đao khí Xuân Lôi, nữ cầm sư mù vỗ dây đàn, âm sắc phục hồi như cũ thành âm thanh uyển chuyển nhu hòa, Từ Phượng Niên từ nhỏ đã theo nhị tỷ Từ Vị Hùng nghiên cứu cầm phổ nhạc khí, ngộ tính của hắn cũng bình thường, tuy vậy đối với âm luật cũng không thể coi là tầm thường, dần dần cũng phân biệt rõ ra chút ý vị, nữ nhân mù này đánh đàn bằng hai tay, nhưng lại phân ra tay trái tay phải khác nhau, tay phải dạt dây gảy đàn theo trường phái Ngư Sơn Nam Đường, coi trọng tri âm tri kỷ, đàn nhẹ nhàng chậm chạp, có hơi hướng quốc sĩ.
Tay trái gảy đàn lại là điển hình phong cách Đông Việt Nghiễm Lăng, âm điệu cấp thiết xao động, như thủy triều như sóng dữ như sấm nổ trời quang, lại tựa như trường kiếm cất vang thanh âm hào hiệp.
Từ đó, tuy là âm sắc pha tạp ý nhị lộn xộn, thế nhưng thắng ở đột ngột khó đoán, khiến người ta trở tay không kịp, tựa như sóng gào hung hiểm, thuyền nhỏ thoáng qua sông sẽ bị lật úp.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT