Từ Phượng Niên đã nghĩ thông suốt một đạo lý, cái gọi là "rút kiếm nhìn xung quanh tâm mờ mịt", ngoại trừ lo nước lo dân, còn có một loại khả năng chính là lạc đường.
Bởi vì sửa chữa lộ tuyến đã định, chỉ có thể men theo phương hướng đại khái rồi chạy tán loạn như ruồi bọ không đầu, may mà trên đường gặp phải một nhóm người đọc sách đang bị mã tặc cướp đường, xem như không cần rút đao mà đã tương trợ một lần, sau đó cùng nhau quay về biên giới Long Yêu Châu và Quất Tử Châu.
Sở dĩ ra tay, là nhìn ra những người này có thân phận di dân từ Xuân Thu, hơn nữa cũng không xa lạ gì với đám mã tặc kia, hai tên trong đó chính là hai kẻ lần trước muốn cướp người về cho nữ đương gia làm áp trại ấm giường.
Đám thư sinh sĩ tử tuổi tác cao thấp không đồng đều này hẳn là có gia cảnh không tầm thường, có đến năm sáu gã võ nhân tinh tráng không biết là gia tộc mời đến hay là được thuê để làm hộ vệ, để mà chống lại ba mươi mấy tên mã tặc qua lại như gió này cũng không thể nói là không hề có sức đánh trả, biểu hiện của vài tên sĩ tử bội kiếm cũng có chút xuất sắc, kiếm thuật rực rỡ đẹp mắt, mang ra hù dọa mã tặc thì là dư dả, vài nữ tử trẻ tuổi mặc nam trang nhìn thấy thế thì hai mắt tỏa sáng.
Ngược lại, kẻ xuất lực nhiều nhất để giải quyết dứt khoát là Từ Phượng Niên thì lại làm cho các nàng thiếu hứng thú.
Nguyên do đại khái là do hắn đang đeo một tấm da mặt sinh căn có tướng mạo bình thường, tình yêu nho nhã trên thế gian phần lớn đều coi trọng cảm giác nhất kiến chung tình, nói cho cùng thì nhân vật chính trong tiểu thuyết thì toàn là tài tử giai nhân cả, nam tử nào mà không ngọc thụ lâm phong hoặc là có khí tức văn nhân nồng đậm đến sặc mũi chứ? Nữ tử nào mà không chim sa cá lặn hoa nhường nguyệt thẹn chứ?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT