Hàn Điêu Tự khom lưng, hai lọn tóc rủ xuống hầu như chạm đến lớp đá xanh lạnh lẽo trên mặt đất, nhẹ giọng nói:
"Khởi bẩm bệ hạ, Lục hoàng tử ngày hôm qua sai người tặng chút vũ tiền hương xuân vào cung."
Nam tử không lên tiếng, bầu không khí trong phòng căng cứng, chỉ nghe tiếng mưa rơi cộp cộp ngoài cửa sổ, hồi lâu, hắn chỉ có cười nói: "Tuy nói trà vũ tiền hương xuân non như tơ, tuy nhiên hiển nhiên người mà nó tặng là đại sư phu ngươi, không liên quan với trẫm, ngươi cũng không cần vẽ rắn thêm chân nữa."
Hàn Điêu Tự khom lưng thấp hơn.
Nam tử cởi một chiếc giày bông màu vàng tím, đập ở trên người của tên đại thái giám này, cười lớn tiếng, hơi lộ ra vẻ bất đắc dĩ nói: "Cầm 3 cân qua đây là được."
Hồng mãng xà y Hàn Điêu Tự gật đầu, lọn tóc tuyết trắng uốn lượn ở trên sàn nhà, nhặt lên giày bông, chạy chậm mấy bước, giao cho người trong Ngự Tiền Tịnh, sau đó bước lùi ra phía sau mấy bước, đứng tại chỗ, dùng giọng điệu mềm nhẹ đặc hữu của thái giám, chẳng qua so với giọng điệu âm nhu doạ người của một số thái giám, thêm mấy phần thuần chính, nhỏ giọng nói rằng: "Bệ hạ thứ tội, Lục hoàng tử chỉ tặng 2 cân hương xuân."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT