Đầu giường có một chiếc lò Tuyên Đức cổ đồng với những đốm vàng, đang đốt loại kỳ vật Long Tiên Hương giúp tỉnh táo tinh thần.

"Thiên sư, con của ta không sao chứ?" Từ Kiêu không biết đây là lần thứ mấy không sợ người khác phiền mà hỏi câu này.

Đây còn là Từ Trụ quốc quyết đoán sát phạt trên chiến trường sao? Rõ ràng là một người cha cưng chiều con đến mức hoang đường!

"Không sao, không sao cả! Thế tử điện hạ chỉ là đường xa mệt mỏi, ngủ nửa ngày, sau đó điều dưỡng nửa tháng, nhất định sẽ sinh khí dồi dào."

Trong lòng lão đạo sĩ đã có dự tính: Vương gia đau lòng khi thấy ái tử gầy gò như thế, lập tức bảo đại quản gia trong phủ đem ra mấy lò thượng phẩm linh đan cùng cống phẩm diệu dược được trân tàng trong phủ do Võ Đang sơn dâng đến.

Hận không thể rót hết vào miệng nhi tử.

Điều này khiến cho Triệu Thiên sư sợ hết hồn, cả buổi phải thuyết giảng đạo lý rằng thuốc có nửa phần độc, đồng thời từ bỏ suy nghĩ lấy tiểu Kim đan của Long Hổ sơn để ganh đua với Võ Đang.

Lúc này, lão mới xoa dịu được sự lo lắng của Vương gia.

Thế tử Từ Phượng Niên ngủ suốt hai ngày hai đêm mới tỉnh.

Đệ đệ Từ Long Tượng thậm chí không ăn không uống, túc trực suốt hai ngày hai đêm bên cạnh ca ca.

Chờ đến khi có người đến báo tin vui cho Đại trụ quốc, lão vội vã tới thăm con.

Kết quả, nhi tử trực tiếp ném chiếc lò Tuyên Đức trên đầu giường vào mặt lão, nhảy xuống giường chửi ầm lên:

"Từ Kiêu ngươi đáng đâm ngàn đao! Ngươi đuổi lão tử ra khỏi vương phủ ba năm ư? Khó trách ngươi thường nói lão tử không phải con ruột của ngươi!"

Từ Kiêu nghiêng đầu, tránh được chiếc lò, làm mặt lơ đãng nhận lỗi.

Nhưng Từ Phượng Niên nào chịu bỏ qua cho kẻ đầu sỏ đã khiến mình phải chịu cảnh màn trời chiếu đất suốt ba năm.

Hắn ném hết mọi thứ trong phòng có thể ném, đuổi thẳng Từ Kiêu ra bên ngoài.

Thấy ở góc hành lang đặt một cái chổi, hắn liền cầm chổi đuổi đánh.

Đại trụ quốc thân hình cường tráng sau khi trúng mấy cú đánh vẫn không quên nhắc nhở: "Mang giày vào, mang giày vào! Trời lạnh lắm, đừng để cảm lạnh!" Trong viện, một kẻ đuổi một kẻ trốn, vô cùng náo nhiệt.

Mấy vị quản gia hạ nhân trong phủ – những người được hoan nghênh hơn cả tổng đốc đại nhân một quận – đều ăn ý xỏ hai tay vào hai ống tay áo, ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Cái gì cũng không nghe thấy, cái gì cũng không nhìn thấy.

Từ Phượng Niên đuổi mãi cũng đuối sức, trong chốc lát liền thở hồng hộc, khom người hung hăng trừng mắt với phụ thân.

Từ Kiêu đứng ở đằng xa, cười xòa làm lành: "Hết giận rồi chứ? Hết giận thì ăn cơm trước đã, có sức mới có thể trút giận tiếp được chứ!"

Tiểu vương gia Từ Long Tượng ngồi trước ngưỡng cửa cùng người hầu lão Hoàng toét miệng cười.

Một người chảy nước miếng, một người thiếu răng cửa, cả hai đều trông có vẻ rất ngốc nghếch.

Thế tử điện hạ thở hổn hển, chỉ chỉ Bắc Lương Vương Từ Kiêu cao cao tại thượng trong mắt người ngoài: "Cái con lừa cỏ kia! Hôm nay bỏ qua cho ngươi trước, ngươi chờ đấy cho lão tử!"

Từ Phượng Niên vứt bỏ cây chổi có thể bán mấy chục lượng bạc, đi chân trần vào cửa phòng.

Chứng kiến đệ đệ cười ngây ngô, ánh mắt hắn dịu đi mấy phần.

Thấy nước bọt của Từ Long Tượng chảy hết xuống ngực, Từ Phượng Niên cũng không chê bẩn, rất tự nhiên trực tiếp đưa tay lau, nhẹ giọng nói: "Ngốc Hoàng Man, đứng lên để ca xem có cao lớn, có cường tráng không."

Thiếu niên nghiêm túc đứng thẳng người.

Từ Phượng Niên xoa đầu của đệ đệ, hơi thất vọng cười nói: "Không cao, không tráng gì cả!"

Thiếu niên ôm lấy eo của ca ca.

Từ Phượng Niên cũng không kinh ngạc lắm, ngực bị dính không ít nước bọt, ha ha cười nói: "Sức lực lại mạnh thêm không ít đấy!"

Đại trụ quốc đứng tại chỗ, nửa đời người hành quân đánh trận, giết người như ngóe.

Giờ này, hốc mắt lại có chút ướt át, lão lặng lẽ quay đầu, thì thào tự giễu một câu: "Gió lớn quá, hạt cát ở đâu ra thế này?"

Hai anh em cùng nhau về phòng.

Từ Kiêu lập tức sai người bưng tới bữa điểm tâm đã chuẩn bị sẵn từ sớm.

Chỉ riêng hạ nhân bưng hộp đựng thức ăn mà đã có tới hai ba mươi vị, lần lượt mang vào.

Dưới thiện ý nhắc nhở của lão đạo Long Hổ sơn, phần lớn là thức ăn chay, ít ăn đồ chua cay.

Ăn ngon uống ngon ngủ ngon ba ngày, Từ Phượng Niên đi đến Thính Triều đình nổi tiếng nhất trong phủ.

Trên người hắn còn mang theo một chiếc cần câu bằng trúc tía.

Hắn để đệ đệ Từ Long Tượng xách theo mấy cái ghế tú đôn, lại để cho hạ nhân chuẩn bị bàn trà lớn, kỳ trân dị quả, món ngon đủ cả.

Hắn còn đặc biệt sai quản gia tuyển chọn 4 đến 5 vị mỹ tỳ đang tuổi dậy thì vào đấm lưng hầu hạ.

Đây mới chính là cuộc sống dễ chịu đích thực của Thế tử điện hạ!

Thính Triều đình, chỉ nhìn cái tên này liền có thể nghe ra mấy phần hàm nghĩa sâu xa.

Bắc Lương Vương phủ tọa lạc ở Thanh Lương sơn, đã tăng gấp đôi diện tích của sườn núi nơi có hồ nước, với ý đồ mở rộng hồ, dựng đình đài lầu các.

Giữa đình nghỉ mát chín tầng hùng vĩ cao vút trong mây lấy tên Thính Triều.

Thế tử Từ Phượng Niên thích thả câu tại lầu một.

Trong lầu chứa vạn quyển sách, vô số sách quý bản độc nhất, không thiếu võ học bí kíp truyền thừa.

Mười lăm năm trước, Từ Kiêu chưa được phong Bắc Lương Vương từng đích thân dẫn thiết kỵ, mang thánh chỉ cùng thượng phương bảo kiếm nghiền ép mấy chục môn phái võ lâm đại giang nam bắc trong vương triều.

Trừ Long Hổ sơn chính thống xưa nay an phận, còn Tử Cấm sơn trang bướng bỉnh thì trực tiếp bị diệt.

Phải biết rằng hai mươi năm trước, Tử Cấm sơn trang chính là thánh địa võ học nhất lưu trên giang hồ.

Trong vòng trăm năm qua, Thập đại cao thủ đã có bốn vị xuất thân từ đây.

Cuối cùng, kho vũ khí bí điển của sơn trang, trừ một vài bộ được giao tượng trưng cho đại nội, còn lại đều được đặt trong tầng sáu của Thính Triều đình.

May mắn thay, tướng mạo của Từ Phượng Niên không giống phụ thân Từ Kiêu.

Sau khi đi ra ngoài, hắn không dám tự xưng là Thế tử Bắc Lương.

Nếu không, chỉ dựa vào điểm này, cũng đủ để hắn vạn kiếp bất phục – bởi lẽ kẻ thù của Đại trụ quốc giống như môn sinh mọc khắp thiên hạ.

Trong hồ có vạn đuôi cá chép, tiện tay thả mồi câu, đó chính là kỳ cảnh vạn lý triều thiên (cảnh tượng vạn vật hướng về, triều bái), ngay cả thiên tử mấy năm trước đến nghỉ mát cũng tấm tắc khen ngợi, thầm than không bằng.

Từ Phượng Niên nằm trên giường gỗ trải gấm Tứ Xuyên hoa mỹ, trong khi thả câu, thấy đệ đệ lại cười ngây ngô chảy nước miếng, bèn đưa tay lau sạch.

Hắn không khỏi nhớ tới Bạch Hồ Nhi Kiểm bị mình lừa gạt.

Đây chính là một tiểu mỹ nhân có nụ cười như vầng trăng khuyết.

Từ Phượng Niên luôn lén lút gọi nàng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.

Lúc đầu hắn khen là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, bị nàng nện cho thành đầu heo, đành lùi một bước, sửa chữa một chữ, mỹ nữ biến thành mỹ nhân.

Từ Phượng Niên nghĩ đến đây, tâm tình liền rất tốt.

Hắn vuốt vuốt đầu của đệ đệ, mỉm cười nói: "Ca đã từng nói phải giúp ngươi lừa gạt một mỹ nhân xinh đẹp về làm vợ ngươi.

Giờ ca đã lừa được một người rồi, chính là Bạch Hồ Nhi Kiểm, cực kỳ xinh đẹp, đeo song đao, một thanh 'Tú Đông', một thanh 'Xuân Lôi', đều là danh đao hiếm có trong thiên hạ.

Đáng tiếc nha, lại là nam nhân!"

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play