Cái đầu nho nhỏ của Đào Mãn Võ tựa vào đầu của Từ Phượng Niên, cùng nhau hai người trở về quán trọ, vui một mình không bằng mọi người đều vui, tiểu nha đầu chuẩn bị cho vị tiểu thư tỷ tỷ xem cái hộp tinh xảo trong tay mình, không nghĩ tới khi đến cửa, đã nhìn thấy rất nhiều người trông giống như những tên vô lại đang mắng chửi bên ngoài, lời lẽ phun ra đầy thô tục, Tôn chưởng quỹ đứng trên bậc thềm và cúi xuống cười với một hán tử thô kệch bưu hãn, tên hán tử ném đi một túi bạc do người chưởng quỹ bí mật đưa tới, khuôn mặt cười đột nhiên biến sắc, một túi bạc nhỏ rơi xuống đất, một quyền đấm vào ngực lão nhân, vợ của Tôn chưởng quỹ và hai cô con gái trốn ở sau cửa nhà trọ, khóc sướt mướt, khi nhìn thấy trụ cột của cả gia đình ngã lăn ra đất, họ không dám bước ra nâng ông ta dậy, vì sợ chọc giận những kẻ hung thần ác sát hoành hành trấn nhỏ này.
Từ Phượng Niên hỏi những bách tính bàng quang xung quanh, chỉ biết được đại khái một hai, chuyện là vợ Tôn chưởng quỹ và con gái lớn đi phía tây thành chơi, đụng phải đám người chiếm tiện nghi cô con gái lớn, nàng ta da mặt mỏng nhưng tính khí lại mạnh mẽ, bị sờ soạng mông, bèn tát tên vô lại ngay tại chỗ, tên vô lại này gầy yếu, không ngờ nữ tử này lại tàn nhẫn như vậy, bị tát ngã ra đất, gã cảm thấy mất mặt, không dám phát tác ngay lúc này, trở về gọi vài thêm mấy huynh đệ thường ăn chơi lêu lổng cùng gã, đám người theo đến tửu lâu ở phía đông thành, dò la tính toán với những gã lưu manh khác ở địa phương, biết rằng Tôn chưởng quỹ không có chỗ dựa, đám người mời một gã đại ca, sau đó tập hợp hơn 20 người cùng nhau đi đập phá, quyết tâm cắt lấy một miếng thịt mỡ từ người Tôn chưởng quỹ, hơn hai mươi người sao để bảy, tám lượng bạc vụn lọt vào mắt? Tôn chưởng quỹ sau khi làm ăn buôn bán, áo cơm đã không phải lo, đọc qua một số thi thư, có khí khái văn nhân, thích sĩ diện hão, bị một cú đấm quật ngã, đau đớn chỉ là phụ, chính là việc này rơi vào mắt hàng xóm láng giềng, khiến ông ta xấu hổ, đặc biệt là khi ba nữ tử trong gia đình chứng kiến toàn bộ, làm cho ông ta đặc biệt tức giận và điên cuồng, vội đứng dậy và xách theo một băng ghế quyết liều mạng với đám lưu manh vô lại này, dẫn đầu đám lưu manh vô lại này là kẻ từng luyện võ nhiều năm, thân thủ khá tốt nên gã chẳng quan tâm đến băng ghế đánh tới, xuất ra một cước pháp, đá băng ghế gãy làm đôi.
Tôn chưởng quỹ đang nóng máu chợt sững sờ, ông ta do dự không biết có nên vào bếp lấy dao hay không, thì một tên vô lại gầy gò như khỉ đã lẻn đến phía sau đá vào mông ông ta, khiến ông ta ngã bò ra đất.
Tên gầy gò như khỉ này có gò má nhô ra, đôi mắt nhỏ và trũng sâu, thường khi ẩu đả bang phái, dùng miệng nhiều hơn là tay chân, đòn đánh lén này khiến gã cảm thấy khá anh hùng, nhưng đáng tiếc độ căng quá lớn, chân gã bị chuột rút không tự chủ được, vì vậy phải đứng khập khiễng sang một bên, chẳng những không anh hùng gì còn thu hút rất nhiều sự chế giễu, gã sắp tức phát điên, từ khóe mắt, gã nhìn thoáng qua tên đại ca đang cau mày vì bị cướp mất đất diễn, ngay lập tức gã im lặng cúi đầu và lẩn sang một bên.
Từ Phượng Niên đặt Đào Mãn Võ xuống, đi đến trước mặt gã đại ca của đám vô lại, nhanh nhẹn đưa ra mấy tờ ngân phiếu mười lượng bạc, mỉm cười nói:
"Vị đại đương gia này, không biết Tôn lão ca có điểm gì bất kính với mọi người, nhưng ta mong rằng có thể hao tài để loại bỏ tai họa."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play