Chờ nha hoàn trong phủ bưng một bình nước trà đến rồi khoan thai rời đi, Công Tôn Dương nhẹ nhàng cài chốt cửa, rót một chén trà, chén sứ trắng, trà xanh nhạt, trong suốt đáng yêu, y nâng chén trà lên rồi lại đặt xuống.
Y nhịn đau cởi vớ giày trên chân mắc độc thấp ra, y đã qua tuổi bốn mươi lại không có chỗ đứng.
Công Tôn Dương nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài một tiếng, nhịn đau nhói như kim châm mà cởi vớ giày ra rồi rơi vào hồi tưởng.
Thời niên thiếu, những nơi gót sắt của bộ hạ vương kỳ chữ Từ đi qua đều không còn một ngọn cỏ, dùng thế lôi đình bôn tập hoàng thành Tây Thục, tin dữ phụ thân y chiến tử trước trận truyền đến, tổ phụ làm thơ tuyệt mệnh khẳng khái đền nợ nước.
Nghe nói vương triều bây giờ làm Trung Thần Truyện, Tây Thục gần với Tây Sở, thơ tuyệt mệnh nhiều, còn thịnh nhất tám nước.
Tuy nói cựu đế Tây Thục tài lược bình thường, trị quốc vô năng nhưng chính là một tên hôn quân, một cái tiểu quốc, lúc y thiếu niên được trung bộc dẫn đi, y từng đi qua Thanh Vân Nhai tụ tập quan viên ở kinh thành Tây Thục, đều là sau khi quan viên chết người nhà đau thương gào thét, đa phần người chạy trốn đều là thiếu niên thiếu nữ chưa cập quan như y, rất ít nam tử thanh niên trai tráng cởi quan phục lẫn vào lưu dân, ai có thể tưởng tượng được những nam tử ở trong nhà uống rượu độc, treo cổ tự sát, cổ có vết đao kiếm kia có lẽ một ngày trước họ còn ở trên triều đình mắng to Hoàng đế? Có lẽ một tháng trước họ còn bị đình trượng nhục nhã?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT