Từ Phượng Niên đi tới bên cạnh tiểu nương giỏi thêu thùa, cầm giỏ trúc, đưa cho nàng, ngăn ở trước người của nàng, nhìn đám mã quan võ tốt mang cờ hiệu Bắc Lương thiết kỵ, cười cười, chậm rãi nói rằng: "Các vị quân gia, ta là họ hàng xa của tẩu tử Hứa Thanh, lui tới biên quan cùng Lăng Châu, cũng coi như kiếm chút bạc, trên người có hơn một trăm lượng, nếu như quân gia không ngại, có thể cầm đi uống rượu.
Chỉ cầu giơ cao đánh khẽ, đừng bắt tẩu tử ta đi phủ tướng quân, dù sao tẩu tử là góa phụ của dịch tốt, chuyện này rõ ràng là tướng quân phu nhân lại thương cảm bách tính, nhưng nếu truyền đi, đối với thanh danh của tẩu tử, Bắc Lương biên quan đều không tốt."
Một trăm lượng bạc trắng? Trương Thuận quên luôn kìm kẹp thằng nhóc con trong ngực, nếu đều là bạc vụn thì có thể chất thành núi bạc nhỏ trên bàn, nếu đổi toàn bộ số bạc vụn này thành đồng tiền, vậy còn không phải đếm đến mù con mắt luôn rồi? ! Người nghèo chưa từng va chạm xã hội, đối với phú quý, cũng không biết cái gì gọi là phú khả địch quốc hoặc là phú liệt vương hầu, kém xa hình tượng trực quan và dễ nhớ thắt lưng giắt vạn quan tiền tới mức kêu leng leng keng, ngàn văn đổi một quan, một trăm lạng bạc ròng, đó chính là khoảng 100 quan, thực ra ngân quý đồng tiện, ít nhất có thể đổi được một trăm lẻ mấy quan.
Trương Thuận nghĩ thầm ước mơ lớn nhất của đời mình không phải là ra ngoài hành tẩu, có thể giặt hơn mười hai mươi quan ở trên người sao? Ăn thịt uống rượu xong tháo đồng tiền vứt xuống bàn, vậy thật là sảng khoái, trở về nhà, lại ôm hai cô vợ xinh đẹp eo nhỏ mông căng trên chiếc giường ấm áp đặt gần lò sưởi, cuộc sống này cũng không còn gì hối tiếc nữa.
Trương Thuận trừng mắt nhìn nam tử trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện, dáng dấp trông rất lưu manh, quả thật giống như công tử ca không thiếu tiền, mẹ nó đao mà hắn đeo thôi cũng khiến cho gã đỏ mắt rồi, dân đen làm gì dám treo đao bên hông hành tẩu giữa phố xá sầm uất, rất nhiều quần áo màu sắc bị hạn chế bởi các quy tắc ước thúc.
Nhưng kỳ quái là ả đàn bà Hứa Thanh này từ khi nào có thân thích giàu đến mức động một cái là bỏ ra trăm lạng bạc ròng? Sẽ không phải là cái loại nhân tình lén lút lăn lộn ở trong ruộng chứ !? Trương Thuận suy tư, nghĩ con vịt đã đun sôi cũng không thể từ trong nồi bay đi, một trăm lạng bạc ròng này móc ra trong túi từ tiểu bạch kiểm, chuyện đã an bài liên quan đéo gì tới gã nữa, Hứa Thanh một khi không đi Đảo Mã Quan, không nằm dưới háng của Quả Nghị Đô úy, vậy việc thăng quan tiến chức dễ như trở bàn tay của gã sẽ trở nên tồi tệ, còn khiến phần lớn thân bằng cố hữu ở vài làng gần đây dính vào rắc rối, tuy nói không ai có thể làm gì gã, nhưng tránh không được bị đâm sau lưng, mấu chốt là không thể nào nếm thử mùi vị em thợ dệt họ Hứa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT