Người giang hồ trực lai trực vãng, họ Từ lập tức nhận được hiện thế báo, ngoại trừ vớt được một ngụm nước bọt, hắn còn bị cho ở tại một cái nhà trọ nhỏ hẹp giá rẻ nhất với một bang chúng có tư lịch thấp nhất, Từ Phượng Niên đối với việc này vẫn im lặng không lên tiếng như cũ, cũng không có dị nghị gì, gia hỏa ở cùng phòng với hắn tên là Vương Đại Thạch, đáng tiếc thể lực tính cách lại hoàn toàn tương phản với tên, vóc dáng thấp bé thì không nói, đã thế còn gầy như gậy trúc, chẳng những không vừa thối vừa cứng như tảng đá trong hố xí mà lại thập phần nhu nhược dịu ngoan, chẳng qua phụ thân hắn năm xưa chết trong một vụ bang phái ẩu đả, xem như vì Ngư Long bang tận tử trung, thế nên Lưu lão bang chủ vì nhớ phần tình nghĩa này nên gạt bỏ nghị luận của mọi người để nhét tên Vương Đại Thạch căn cốt không tốt này vào trong bang.
Tiểu tử này tuy nói không có nữa điểm võ học thiên phú, nhưng chịu được khổ, làm việc cũng dị thường chịu khó, có thể ra mười phần lực, tuyệt không lười biếng phần nào, trong bang không làm thiếu mấy công việc bẩn thỉu như chùi bồn cầu hoặc là giặt quần áo cho các sư huynh, chịu mệt nhọc, khi dễ mấy năm này nhận được có khi đến mấy cái sọt lớn, bất quá tiểu tử này trời sinh lạc quan, hi hi ha ha, từ trước tới giờ đều không kêu khổ mang thù, một lần ở trong bang Lưu Ny Dung trong lúc vô tình nhìn thấy hắn bị khi phụ đến quá phận, liền lưu tâm ngoài định mức, chiếu cố với Vương Đại Thạch nhiều hơn một chút, như thế mới khiến tình trạng của Vương Đại Thạch hơi có chuyển biến tốt đẹp.
Chuyến xuất quan lần này, Vương Đại Thạch cũng rất vui lòng nặn ra một cái khuôn mặt tươi cười với Từ Phượng Niên, đại khái là đồng bệnh tương liên, lần này ở cùng một phòng với Từ Phượng Niên, Vương Đại Thạch cũng không cần cố kỵ sắc mặt của sư huynh cùng với các sư thúc bá, sau khi đóng lại cửa sau liền chủ động hô một tiếng Từ công tử, rồi móc túi bánh ngọt Tây kỳ tử đặc sản của Đảo Mã Quan vừa nãy mua được tại phố xá sầm uất ra.
Kỳ thực hắn mua hai phần, phần trước nặng hơn một cân tất nhiên là bị các sư huynh thu hết, còn phần sau chưa đến ba lạng thì được hắn vụng trộm giấu đi, nếu không phải như thế, thì kẻ yêu thích bánh ngọt như Vương Đại Thạch này coi như bỏ tiền ra thì cũng không có cả ba lạng mỹ thực để ăn rồi, đây cũng là chút tinh minh của Vương Đại Thạch kẻ thấy niềm vui nho nhỏ trong sự khổ cực.
Ở trước mặt vị Từ công tử trầm mặc ít nói này, Vương Đại Thạch rõ ràng có một loại tự ti mãnh liệt, mãnh liệt đến mức không biết che giấu như thế nào, thế nên chỉ đành móc ra tất cả những viên bánh sữa được tạo hình thành quân cờ nhỏ được bọc trong giấy dầu rồi đỏ mặt hỏi: "Từ công tử, nếm thử không?"
Từ Phượng Niên lắc đầu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT