Trên di chỉ đài cơ giờ toàn là đao quang kiếm ảnh, hai vị hiệp sĩ ngươi tới ta đi, đánh cho thiên hôn địa ám, người xem phía dưới phần lớn là bình dân bách tính sống an ổn qua ngày, không cần biết các ngươi là phương nào thần thánh, cái gì mà Thiên Sơn Truy Phong kiếm hay Trảm Mã Bổ Hổ đao gì gì đó, thì chỉ cần bang bang bốp đánh cho hăng say là được, bọn họ cũng sẽ không keo kiệt vỗ tay ủng hộ, ròng rã một hai trăm người đang xem cuộc chiến đều hô to thống khoái, rất nhiều hán tử đều đứng ở trên băng ghế vỗ tay trầm trồ khen ngợi, dù sao bọn họ cũng không cần móc nửa viên một đồng nào ra.
Còn những người đặt cược ngược lại tương đối khẩn trương, không lên tiếng, chỉ khi nhìn thấy nhân vật mình đặt cược đánh ra chiêu thuật đẹp mắt thì mới âm thầm nắm chặt tay, còn khi thấy rơi vào thế hạ phong thì sẽ lo lắng.
Từ Phượng Niên không có hứng thú xem cuộc chiến, nhưng cũng không toát ra chút khinh thường nào, hắn bước xuống đầu tường gạch thô trước, tiểu nương kia thì thuận thế nắm lấy tay đứa nhỏ, nàng sợ đứng cùng với vị công tử này quá lâu thì sẽ rước lấy lời đồn đại vụn vặt có thể mọc rễ nảy mầm trong phố phường ngõ hẻm, thế nên nào dám dừng lại ở đầu tường quá lâu, thầm định xuống đường bùn sớm một chút để cùng con trai rời khỏi chợ cho sớm, thôn của mẹ con các nàng cũng ở ngay bên cạnh, cách không đến một dặm đường.
Đứa nhỏ cảm kích vị ca ca này hào phóng nên cười cười kéo kéo ống tay áo Thế tử điện hạ, Từ Phượng Niên quay đầu lại thì thấy đứa nhỏ vươn tay, tựa hồ muốn nắm tay mình, Từ Phượng Niên thấy thế thì cười cười, nhưng không có đưa tay ra mà chỉ là nhẹ nhàng nhìn thoáng qua tiểu nương hơi há miệng với vẻ mặt đỏ lên kia, hắn không muốn làm cho nàng khó xử, cho nên chỉ nhéo nhéo hai má đứa nhỏ một chút rồi sải bước rời đi.
Tiểu nương lặng lẽ thở ra một hơi, hai má nóng hổi, trừng mắt nhìn đứa nhỏ, đứa nhỏ dù sao vẫn là đứa nhỏ, trắng như tờ giấy mỏng, nó chỉ cảm thấy mẫu thân so với trước kia đẹp mắt hơn nhiều, có vẻ là đang thẹn thùng, nhưng không biết nàng thẹn thùng cái gì.
Đánh nhau kịch liệt cuối cùng cũng kết thúc, nếu không kết thúc, mấy tên được mười mấy đồng xu thuê tới làm ấm sân khấu kia phải vỗ tay đến sưng đỏ rồi, cổ họng người nào người nấy đều khàn khàn, cũng không phải nói bọn họ chuyên nghiệp như thế nào, chẳng qua trận tỷ thí này quả thật là đặc sắc, hán tử than đen có trảm mã đao trong tay kia, hắc, khí lực kia thật đúng là có thể bạt sơn hà, chỉ cần vung đao mấy trăm cái đã làm cho người ta cảm thấy kính nể rồi, tên bạch y kiếm khách kia thì lại càng tài ba hơn, một kiếm nơi tay, ống tay áo bồng bềnh, như du long kinh hồng, làm cho người ta hoa cả mắt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play