Khi hai bóng người ra khỏi thành tiến vào biển, Võ Đế thành có một thời khác yên tĩnh ngắn ngủi, sau đó trong nháy mắt bộc phát ra tiếng sóng biển vẫy vùng, dù là bách tính trong thành hay là hiệp khách nơi khác tới, đều một mạch ào ra ngoài thành, nếu có thể từ trên cao quan sát xuống dưới, bốn cửa phụ cận phảng phất hội tụ ra bốn dòng lũ người, tiếp đó có ba dòng người chuyển hướng, trùng trùng điệp điệp hướng thẳng về Đông hải, một số giang hồ nhân sĩ không tầm thường tính tình vội vàng xao động lo sợ tốc độ quá chậm, trực tiếp vượt nóc nhà băng tường, nhảy ra đầu thành, khung cảnh máy trăm người đồng thời thực hiện các động tác mau lẹ rất hùng vĩ, quả thật hiếm thấy.
Thời gian mới qua đủ uống nửa chén trà nhỏ, trọn vẹn hơn mười vạn người Võ Đế thành rời đi bỏ lại khoảng không vắng vẻ, lạ thường, quạnh quẽ yên tĩnh, dù sao lão đầu cụt tay tự xưng Lý Thuần Cương kia, không nói những bản lĩnh khác, chỉ riêng việc một tay ngự kiếm một ngàn tám trăm kỹ năng cấp Tiên nhân, thì không thể giả được.
Hơn nữa Vương Tiên Chi tọa trấn Võ Đế thành đã hơn năm mươi năm, mặc kệ là kiếm thần Đặng Thái A hay là Tào Quan Tử, đều chưa từng có thể khiến hắn rời khỏi thành đánh một trận, dù dùng mông để nghĩ cũng phải biết, vị lão đầu mặc áo da dê này thanh danh mặc dù sớm đã mai một, nhưng vẫn là một nhân vật bá đạo, một trận chiến đỉnh phong có thể ngộ không thể cầu như vậy, dù là người giang hồ tới chơi Võ Đế thành hay là người định cư ở đây, ai không thèm muốn được thấy ? Bỏ qua cơ hội lần này, sợ là hối hận xanh ruột cả một đời.
Ban đầu tiếng người huyên náo rộn ràng, trong nháy mắt đi mất không còn một mống, ngay cả lão bản cùng hai điếm tiểu nhị trong quán rượu đều vung chân chạy ra ngoài, chỉ còn lại đám người Thế tử điện hạ bị chức trách bức bách phải lưu lại tại chỗ, Thư Tu cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, nhưng bước vào Võ Đế thành, như giẫm trên băng mỏng, huống chi cảnh tượng rầm rộ tiếp sau đó là do Thế tử điện hạ cùng lão kiếm thần hai người liên thủ tạo nên, đã rơi vào trung tâm vòng xoáy, sẽ không dám theo dòng người ra khỏi thành xem kịch, vạn nhất bảo vệ Thế tử điện hạ sơ suất, Bắc Lương Vương không giết Lý Thuần Cương tài cao gan lớn, lại khai đao với Thư Tu nhằm giết gà dọa khỉ, chưa hết, nếu là nghĩ một mạng Thư Tu để đổi một mạng Thế tử là đủ, thì đó chỉ là ý nghĩ viển vông xa vời, kết cục nhất định sống không bằng chết.
Dương Thanh Phong có khuôn mặt đơ thuỗn, chất phác liếc nhìn Thư Tu, sau đó tiếp tục nhìn về phía nội thành, thần sắc bình tĩnh, chính giữa nội thành có một tòa lầu các tao ngất tới tận mây, giống như Đông Việt hoàng đế bởi vì một vị tình nhân đồng tính nói câu "Không dám cao giọng sợ kinh động thượng nhân", mà hao hết hơn phân nửa quốc khố dựng lên Thông Thiên các.
Vị Thiên hạ đệ nhị kia chính là từ này phi thân ra, "Rơi vào" trong Đông hải, ước chiến Lý Thuần Cương tại giữa đại dương mênh mông.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play