Cổ Ngưu Đại Cương là một kiến trúc cực kỳ có ý tứ, đẳng cấp sâm nghiêm, quy củ rườm rà, ví dụ chỗ đình phía sau của đại tông, chim sẻ mặc dù nhỏ nhưng ngũ tạng đều đủ, đối diện có một gian yến thính, sơn son, khắc hoa tử đàn, khắc trên sống lưng thần thú, hình dáng thần thú như đang bay lên, trên tường treo tấm bảng lớn với bốn chữ "Hồ Thiên Vĩnh Đông", trước có sân vườn sau có vườn hoa, sương phòng Đông Tây có thêm tầng lầu, sân vườn có một cái vạc lưu ly lớn cao cỡ nửa người, đựng cả ngàn cân nước, có trồng thêm gốc hoa sen, ngọn cao vút như bút ngọc, có thể ngắm được rễ, rồi có mười mấy đầu cá chép đỏ mập mạp du dương phiêu lãng trong đó giữa tiết trời đầu thu, tường đỏ ngói xanh, dưới mái hiên là lá vàng phủ kín đất gạch xen đá xanh, vắng người quét dọn, nên lộ ra một vẻ yên ắng, có người phụ nhân ăn mặc hoa lệ đứng bên vạc lưu ly đựng cá, bưng lấy một chiếc bát sứ nhỏ, ném vung mồi cá vào trong vạc, khiến lũ chép đỏ vui sướng trườn tới nàng, nàng thân thể ung dung, thần sắc lười biếng, có một nam tử cường tráng cao lớn mặc hoa phục trực tiếp đi vào đình viện, bên thân phụ nhân một nha hoàn thấy vậy mặt mày hấp tấp, không dám nhìn thẳng vào nam tử trung niên, người đang dùng hai tay nâng lên chiếc đai lưng Hồng Mã Não, nhìn vào cho người ta một loại cảm giác ngạo mạn bễ nghễ chúng sinh, dù là đã đến tòa đình viện, đã chào phụ nhân trước mắt một tiếng chị dâu, gã vẫn không chịu thu liễm dáng vẻ bệ vệ một chút nào, nâng lên một tay lên quơ quơ, đuổi nha hoàn đang dùng mắt chỉ nhìn chằm chằm vào mũi chân đi, cũng không biết tại sao nha hoàn này lại ngoan ngoãn vâng lời như thế, vừa nhìn thấy nam tử đó phất động tác tay, nàng như được đại xá, nhằm hướng cửa lớn mà chạy, lúc đi qua bên người gã, thì bị một bàn tay hung hăng vỗ mạnh vào bờ mông, sợ đến mặt không còn chút máu, phụ nhân đối với điều này vẫn lạnh lùng thờ ơ, điềm nhiên cho cá chép ăn như không thấy, nam tử duỗi ra hai ngón tay vuốt ve thành vạc bóng loáng, mỉm cười nói: "Chị dâu, chúng ta cô nam quả nữ, không làm thêm chuyện gì đó cho thêm vui sao?"
Phụ nhân nhìn chăm chú lấy từng con từng con cá chép màu đỏ tươi, vẻ mặt không buồn không lo, lãnh đạm nói: "Hiên Viên Kính Tuyên, ngươi không sợ nuốt ta bị phỏng sao, sẽ khiến đầu lưỡi, tâm gan tỳ thận đều bị nóng?"
Bị phụ nhân gọi thẳng danh tự nam tử không để ý lắm nói:
"Chị dâu thâm cư không ra ngoài, tự nhiên có điều không biết, lão tổ tông sau khi xuất quan, có ý định phó thác vị trí gia chủ vị trí cho ta, cũng trách không được chị dâu không biết chuyện này, chị dâu và lão tổ tông cũng đã nhiều ngày chưa từng song tu?"
Nam tử lòng bàn tay như dán trên vạc lưu ly, bỗng nhiên phát lực, mười mấy đầu cá chép cùng hoa sen bị kéo cả rễ đến chỗ thành vạc bên này, gắt gao dính lấy thành vạc, không thể động đậy, hắn xoay người nhìn những con cá chép vùng vẫy giãy chết kia, mỉm cười nói: "Hiên Viên Kính Tuyên đối với chị dâu thèm nhỏ dãi đã lâu, nay tại Huy Sơn đã sớm là người qua đường đều biết, chờ ta danh chính ngôn thuận tiếp quản toà Cổ Ngưu Đại Cương này, lão tổ tông sao lại còn để ý một cái lô đỉnh đã có tuổi còn cũ nát như chị dâu, đại ca ta chỉ là con mọt sách, lại cung phụng ngươi thành tiên tử, cho là ngươi không dính khói lửa trần gian, rõ ràng là không hiểu lòng dạ đàn bà, những sách thánh hiền kia đều phí công đọc, nữ tử ba mươi như sói bốn mươi giống như hổ, một khi hưởng qua hoan hợp, sẽ như hạn hán gặp mưa, làm sao còn chịu được nhàm chán, ngươi nói có đúng hay không, chị dâu?"
Phụ nhân bị ngôn từ nhục nhã, vẫn y nguyên bất động thanh sắc, chỉ là nhìn qua đám cá chép cơ hồ ngạt thở sắp chết, lạnh nhạt chế giễu nói:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play