Đứng bên cạnh Hiên Viên Thanh Phong là hai nam tử trẻ tuổi, người bên trái mặc nhu sam, đội khăn Hoa Dương, đi giày hoa văn hình mây, dung mạo anh tuấn, môi hồng nhưng không thuộc kiểu nhu mì như nữ tử, hắn đứng chắp tay, nổi bật hơn người.
Vị đứng bên phải Hiên Viên Thanh Phong có vầng trán rộng, thân hình cao to lực lưỡng, điều thú vị là hắn có khuôn mặt trẻ con, tổ hợp lại càng khiến người khác nhìn qua là nhớ, đặc biệt là đôi mắt, rực rỡ xán lạn, từ góc nhìn của Triệu Hi Chuyên, một nội đan sư kiêm luyện khí sĩ, vừa nhìn là biết nội lực của người này không tầm thường, nếu có cơ duyên là có thể bước vào cảnh giới nhất phẩm mà võ phu giang hồ hằng ước mơ, tuyệt đối không phải là người si nói mộng.
Người này đeo một thanh Bách Phích Đao, tỏa ra khí thế sắc bén và mạnh mẽ, Triệu Hi Chuyên nhíu mày, sát khí quá mạnh, chẳng lẽ là đao pháp luyện ra từ giết người vô số mà thành? Đừng nói là người ngoài, cho dù hơn phân nửa người ở Long Hổ sơn cũng không nhận ra đại thiên sư Triệu Hi Chuyên, đặc biệt là hai mươi năm qua, vị đạo sĩ này ít giống với thiên sư của Triệu gia nhất, chưa từng cùng Hiên Viên qua lại, Hiên Viên Thanh Phong đương nhiên không nhận ra, bè trúc và thuyền ngược hướng từng chút một lướt qua nhau, Hiên Viên Thanh Phong và nam tử cùng tộc đều kiêu ngạo như nhau, ngoảnh mặt làm ngơ với lão đạo ăn mặc luộm thuộm và thiếu niên gầy yếu trên bè, gã nho sĩ trẻ tuổi tuấn nhã kia vẫn luôn ngước nhìn đỉnh Vân Cẩm, ý thơ dạt dào, dường như không mở miệng thì thôi, hễ mở miệng thì trăm áng thơ tuôn trào.
Chỉ có thanh niên đeo bội đao híp mắt nhìn về phía hai thầy trò, khóe miệng nhếch lên, Triệu Hi Chuyên cầm câu sào chèo bè đi, nhếch mép cười đáp lại.
Hiên Viên Thanh Phong liếc mắt nhìn Phượng Sồ của Tống gia mà hốt hoảng.
Người này không thể nghi ngờ là xuất sắc, tổ phụ là Tống Quan Hải có thể nói là thấu hiểu đạo Thiền, giỏi giám tàng, làm thơ hay, giỏi thư pháp, tinh thông thủy mặc, thông thạo tất cả mọi thứ, khi còn trẻ ông dốc hết ngàn vàng bái sư cầu học, ân sư của Tống Quan Hải chọn ra ngẫu nhiên một người thôi đều là danh sĩ đại gia, ông bái Bắc địa Đại chân nhân Dương Phất học đạo, bái họa sư Hoàng Cự Vọng học họa, Tống Quan Hải học hành chăm chỉ, thu được kiến thức sâu rộng, vững chắc, cuối cùng thấu hiểu đạo lý, tuy già nhưng vẫn kiên định, tự sáng lập ra Tâm Minh Học.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT