Từ Phượng Niên tiến vào thùng xe, vẫn là chỉ có phi hai người Từ Chi Hổ cùng Tĩnh An Vương ở đó.
Từ Phượng Niên khoanh chân ngồi xuống, dựa vào xe tường, cau mày.
Từ Chi Hổ có chút đau lòng, đưa tay xoa xoa lông mày đệ đệ.
Từ Phượng Niên cười một tiếng, có chút cay đắng.
Thế cục vi diệu của Bắc Lương đã có thể nhìn thấy rõ ràng đến mức ngay cả Tào Trường Khanh cũng nhìn thấu tình trạng này rồi sao? Đế vương, nhất là lịch vị Thái Tổ Hoàng đế khai sáng triều đại, có mấy người không phải mượn đao giết người sau đó sẽ thu hồi đao rồi đâm dao vào đồng bạn vốn cầm đao bên cạnh chứ, nuôi chó là vì để cắn người phòng trộm, trộm không còn, còn giữ chó để lãng phí khẩu phần thức ăn sao? Nhưng Bắc Lương dù sao cũng không phải vương triều, nứt đất lấp biên, ở riêng một góc, Từ Kiêu mặc kệ được gọi là nhị hoàng đế ra sao nhưng trên danh nghĩa vẫn phải tất cung tất kính với vị hoàng đế kinh thành kia, chuẩn cho ngươi đồ bội đao lên điện, là thiên ân hạo dục, là muốn cho bên Bắc Mãng đang rục rịch kia biết triều đình bên này sẽ không ngốc đến mức tự hủy cơ nghiệp thiên thu, mà Từ Kiêu vốn là kiêu hùng thì cũng không sai, nhưng cũng không phải là loại lãnh kiêu thỏ khôn chết thì nấu chó săn, đối đãi với cựu tướng Bắc Lương, lại càng không quả ân khinh nghĩa.
Ngược lại, Từ Phượng Niên cũng là người hiểu rõ hơn ai hết, mấy năm nay Từ Kiêu cũng hao phí tâm thần rất lớn về việc trấn an chăm sóc con cháu của bộ hạ cũ, bên triều đình dường như cũng làm không biết mệt, lực gõ đắn đo vừa phải, không đến mức buộc vị vương khác họ nào phải tạo phản, nhưng cũng không cho Từ Kiêu chân chính thoải mái, kẻ mưu phản Nghiêm Kiệt Khê ở Bắc Lương chính là một ví dụ điển hình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT