Cửa trong phủ đệ hơi có quy mô một chút thì cũng sẽ không thường xuyên mở, nhất là Lư thị là hào phiệt đương thời thâm căn cố đế này, không phải là có một vị khách nhân tùy tiện tới chơi thì cửa giữa sẽ mở, đừng nói quận thủ Hồ Đình, cho dù là đại tướng biên cương Thứ Sử Ương Châu cũng chưa chắc có tư cách cùng vinh hạnh này.
Có thể nói trung môn là thể diện của một gia tộc, Lư phủ tàng long ngọa hổ, tính cả thanh khách phụ tá, dưỡng sĩ thì cũng đến mấy trăm người, tuy nói là đã mới phái quản gia Lư Đông Dương đi đuổi đám người trên đường kia đi, nhưng rất nhiều người đều đang âm thầm đánh giá nhất cử nhất động ở nơi này.
Nhưng khi khinh kỵ Bắc Lương dỡ cửa, Lư phủ vẫn chưa xuất động tử sĩ, chỉ có một gã nho sĩ trung niên ăn mặc nho nhã sơ sài, quấn khăn thuần dương trên đỉnh đầu chân đi giày vải đi ra, Phía sau đi theo một tiểu thư đồng khí chất thanh tú, hai tay cầm một thanh cổ kiếm, vỏ kiếm gỗ đen, bọc bằng da Nam Hải, khác với kiếm khí lành lạnh của danh kiếm bình thường, vỏ của thanh kiếm này cũng không có chút hàn ý nào.
Trung niên nhân có trang phục hàn sĩ nhìn quản gia mất mạng trong đại viện, nhẹ nhàng thở dài, trung môn đã bị ào ào dỡ xuống, giờ chỉ còn giáo úy Viên Mãnh cùng nho sĩ trong viện hai mắt nhìn nhau.
Trung niên Lư phủ thở dài hành lễ rồi lạnh nhạt nói: "Hôm nay Lư phủ mất đạo đãi khách, Lư Đông Dương thân là quản sự, phải chịu trách phạt, chỉ là không đến mức phải tử tội.
Hoàn lễ phải cần hoàn lễ lần nữa."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT