Từ Kiêu chỉ mang theo vài tên tùy tùng Bắc Lương, đi bộ bỏ ngựa lại dịch quán, nhẹ nhàng giản đơn không gì sánh được, thời tiết vào hè nhiệt độ cao nhất trong năm, kinh thành khô nóng vô cùng, tiếng ve kêu râm ran làm lòng người thêm phiền não, không khí nóng đến bốc hơi mờ ảo như sương mà chẳng phải sương, bàn chân đặt lên mặt đường muốn phỏng ran, trong trang phục của một phú ông, Từ Kiêu vừa đi vừa nghỉ, trong lúc nghỉ chân lại gọi một chén tào phớ từ một cái sạp nhỏ ven đường, chén nhỏ được ướp lạnh, cầm trong lòng bàn tay có cảm giác thư sướng, những đồ ăn vặt khác trong kinh thành cũng giống như chén tào phớ bỏ thêm hạnh nhân này, đều chú ý khẩu vị thật thuần khiết, phân biệt rõ ràng, lạnh phải thật lạnh lẽo, hận không thể đái ra băng, nóng phải thật nóng hổi, để bao lâu cũng không nguội.
Từ Kiêu hơi còng lưng ngồi trong một cái sạp, cùng bình dân bách tính ngồi chung một chỗ, đều là dựa vào chén tào phở hạnh nhân ướp lạnh giá chỉ đáng mấy đồng tiền để giải đi cái nắng gay gắt của kinh thành, ngồi xen lẫn mọi người, nhìn qua chẳng đáng chú ý, Từ Kiêu cầm cái muôi nhỏ, múc một khối nhỏ tào phớ nửa trong suốt nửa trắng đục long lanh, phúng phính, xinh đẹp vô cùng, đặt vào bên trong miệng, một mùi vị thanh nhã nhanh chóng lan tỏa, lão Từ mỉm cười, chén tào phớ hạnh nhân này không cần xem giá cả thế nào, cũng không phải là ngon hơn so với chén tào phớ của người giàu được bỏ thêm hoa quế và nước đường, nhưng lại có thể nếm ra một ý vị đắng dịu, như ẩn như hiện, lúc này mới hợp với cổ huấn "Thiên Hạ khổ nhiều hơn sướng", Từ Kiêu bèn muốn ăn hai chén, không để thừa dù chỉ chút nước đường, phủi mông đứng dậy thanh toán năm văn tiền.
Ba văn một chén, hai chén năm văn.
Từ Kiêu tiếp tục tiến bước, đi ước chừng khoảng một canh giờ, thẳng đến khi có thể trông thấy cảnh thiên thai của Sở hạt ty Khâm Thiên Giám mới dừng chân, trong hai mươi năm làm một vị Vương khác họ duy nhất của triều đại này, số lần vào kinh chỉ tính bằng đầu ngón tay, cũng chẳng có lấy một lần tới Khâm Thiên Giám nơi vì hoàng đế ban lịch pháp mà xem Thiên Tượng.
Ngoài cửa có trọng binh cấm vệ canh gác, những người không có nhiệm vụ, phận sự đừng mong tiến nhập, tới gần đã phải bị giam cầm khảo vấn, phía sau Từ Kiêu có sư đệ của Thương tiên Vương Tú, cộng thêm với khí thế của bản thân y đột nhiên dâng cao khi tới gần sát cửa Khâm Thiên Giám, bọn cấm vệ trong lúc nhất thời cũng không dám xông lên làm càn, mãi đến khi bước chân của Từ Kiêu chỉ còn cảnh đại môn mười bước, mới có cấm vệ lặng lẽ giương mâu, không cần Từ Kiêu nói, đại gia thương thuật đứng đầu đương đại Lưu Yển Binh liền phẫn nộ quát: "Lớn mật! ".
Ở trước mặt của Lưu Yển Binh mà dùng thương với mâu, thật sự là một chê cười.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play