Không biết khi nào, Bùi Vương Phi đã tháo giầy cầm ở trong tay, tấm lót trắng trải trên mặt đất, si ngốc nhìn đường mòn đầy bùn đất, mỗi khi tiễn thu đón đông, nàng đều xua thị vệ đi chỗ khác, chẳng ngại thân phận địa đi trên đường đất này, trên đường sẽ có chi chít những đầu nhọn màu nâu của cỏ lau ở hai bên, cởi giày đi trên đường, đau đớn gan bàn chân, toàn thân da thịt của nàng trắng như tuyết, mỗi một lần đi qua đây, bàn chân đều sẽ máu me đầm đìa, Bùi Nam Vĩ hết lần này tới lần khác thích tự mình hại da thịt, nàng càng thích một mình nằm trên thuyền nhỏ, tùy ý để tuyết bay đầy trời phủ khắp người như đắp chăn bông tuyết.
Có nên không thẳng thắn một đao đâm chết nàng?
Từ Phượng Niên mắt lộ ra sát khí, đéo cần biết ngươi là ai, Tĩnh An Vương Phi thì như thế nào? Dù là nương nương trong cung, nếu cản đường, đều đáng chết, Từ Phượng Niên cũng sẽ không chút do dự một đao đoạt mạng, thế đạo này mệnh có phân biệt giàu nghèo, trên đời này mệnh của ai cũng không đáng giá hơn mệnh của chính mình? Giữa lúc Từ Phượng Niên đang suy nghĩ có nên cho Bùi Nam Vĩ một cái chết thống khoái, tặng lễ cho Triệu Hành bớt thoải mái, trên đường mòn có một nam một nữ đang đi tới, đều tuổi rất trẻ, vào giờ phút như thế này có vẻ thêm vào hăng hái, nam tử trẻ tuổi vai khiêng một cây gậy trúc, phía sau cách khoảng mười bước chân bộ là một nữ tử thanh tú đeo kiếm, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt không biểu cảm.
Dẫn đầu xuất hiện lại không phải đệ thập nhất?
Người nam tử đi trước tay không có bội kiếm, không nhìn Từ Phượng Niên, lại cười tủm tỉm nhìn phía mã xa, cất cao giọng nói: "Lý lão Kiếm Thần, Ngô gia tiểu bối Ngô Lục Đỉnh, hôm nay dắt Tố Vương Kiếm mà đến, chỉ cầu đánh một trận!"
Vừa dứt lời, hai bên cỏ lau không gió mà lay, chèn ép người nam tử này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT