Mười năm ác chiến tại Tương Phàn, đối với người chuyên tâm học võ như hắn mà nói, không có đúng sai, cho dù là Vương Minh Dương chết ở Điếu Ngư Đài, gã cũng không đi tính toán gì với Từ Kiêu.
Hắn không phải là không từng nỗ lực khuyên bảo Vương Minh Dương ly khai Tương Phàn, thậm chí chính mồm đã nói qua dù cho thủ thành thành công, nửa bên đông nam đại hạ tương khuynh, sức một mình có thể làm gì? Nhưng người nọ không nghe, cuối cùng lấy hai trăm ngàn huyết nhục trong thành Tương Phàn thành toàn cho danh tiết một người, tạo nên hành vi thô bạo thảm tuyệt nhân gian, cùng kẻ tàn sát phía đối địch chẳng khác gì nhau? Liệu có đạo đức không? Nghe nói kết quả thảm liệt diễn ra khi hắn đang ở Bắc Mãng, không tới Bắc Lương trả thù, chỉ nói một câu không cho phép người nhà họ Từ vào thành Tương Phàn.
Gã nói được thì làm được.
Huống hồ Tĩnh An Vương Triệu Hành còn giao phó cho gã một cái hộp đựng con mắt của Vương Minh Dương, gã chỉ là một gã vũ phu, hai đại phiên vương ân oán, không muốn dính vào, nhưng nếu Thế tử của Bắc Lương Vương dám đến Tương Phàn, gã sẽ thực hiện lời hứa năm đó.
Bởi vì Vương Minh Dương và gã là huynh đệ cùng cha cùng mẹ.
Hai gã nữ tỳ kiễng gót chân gần nửa ngày rốt cuộc nhìn thấy Thế tử Bắc Lương ác danh như sấm bên tai, hắn cũng không đứng ở trong buồng xe, cùng một lão nhân tiên phong đạo cốt cưỡi ngựa mà đến, các nàng không hẹn mà cùng buồn bực vị thế tử điện hạ này không sợ bụi bặm dính đầy người sao? Cho dù thuật cưỡi ngựa có tốt, chung quy là xóc nảy khó nhịn, đâu có thích như ngồi trên xe? Các nàng chạy chậm trở về mã xa của Vương phi, báo lại thế tử đến rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT