Cỏ lau bám bờ sông hồ mà sống, một khoảnh nhỏ cỏ lau, qua thời gian thấm thoắt dễ dàng sinh sôi thành một thảm cỏ lau rộng lớn mênh mông, ngoài thành Tương Phàn thảm cỏ lau mọc cao quá đầu người, che đi tầm nhìn hoa tuyết bay bay của một vị vương phi chung tình Tĩnh An Vương Phi khi đạp thu đón đống, thông thường cũng không như vậy khi mùa thu chỉ vừa chớm đến thảm cỏ lau ngả vàng nhanh chóng bị cắt bỏ làm chất đốt hay dùng làm bột giấy, bách tính Tương Phàn vội vàng thu hoạch thảm cỏ lau sạch sẽ, nhưng vị Bùi Vương Phi lòng dạ Bồ tát không lỡ nhìn những gốc lau trơ trụi, hàng năm đều phái người tặng cho thôn dân phụ cận một ít ngân lượng, cùng với chính nàng đại giá quang lâm muốn ngắm cảnh, có thể khiến sĩ tử văn nhân trong thành coi như là một mỹ sự lấy làm đề tài viết ra văn thơ, như là ‘mỹ nhân dạo đến, những hàng lau chín cúi đầu cùng cá tôm bên hồ chào đón’, trời như thấu tâm nguyện, từ hai năm trước sau khi có một vị thư pháp đại gia tức cảnh sinh tình múa bút viết xuống một tác phẩm hay, thì thường xuyên có du khách và phú thương qua lại, bách tính thêm nghề chèo thuyền giúp du khách, phú thương ngắm cảnh, lời được một khoản bạc hậu hĩnh.
Tuy nhiên Bùi Vương Phi cũng chỉ thường chỉ xuất hiện những khi du xuân, đạp thu, đợi đông ngắm hoa tuyết.
Mùa thu năm nay nàng tới có hơi sớm, khi ra khỏi thành nàng vẫn luôn tiết chế không phô trương, chỉ mang theo nữ tỳ thiếp thân và một ít khinh giáp thị vệ của vương phủ.
Mấy năm nay Tĩnh An Vương Triệu Hành quản lý Tương Phàn đâu ra đấy hiệu quả rất rõ ràng, lại yêu dân như con, nên có danh tiếng vô cùng tốt, thêm nữa lại nổi tiếng gần xa là một phiên vương chuyên tâm thành kính thờ phụng đạo phật, bởi vậy khi Vương phi ra khỏi thành chưa bao giờ từng nghe nói qua nàng gặp phải chuyện gì phiền lòng.
Từ trên con đường cái bằng phẳng đường cái rẽ vào một lối nhỏ, cỏ lau mọc sum xuê um tùm, Vương phi mỗi khi dạo ngắm cảnh, vẫn là một giai điệu dùng chi cả nghìn bài ca, khi vừa xuống xe bèn chỉ cho phép thị vệ theo sau từ phía xa xa, cũng không có người nào dám quấy nhiễu thú vui tao nhã của Vương phi, cỏ lau tuy cao hơn người nhưng lại hiểu lòng người, đan vào nhau chắn lại ngăn cách những người thị vệ kia với Vương Phi, giúp Vương phi mắt không thấy tâm không phiền, nhưng vào lúc này khi đến đây thì lạ quá, không chỉ đi sớm hơn mọi năm, xe đã đến ngã ba nhưng Vương phi lại không xuống.
Bên trong xe, Bùi Vương Phi tự mình châm đàn hương trong tiểu lô, ngồi với tư thế quỵ tư, tức là ngồi quỳ gối, bờ mông mềm đặt ở trên hai chân, vô hình trung đè ép ra một đường cong đầy đặn, đến cả hai tỳ nữ trong xe nhìn thấy còn phải động tâm, Vương phi thần thái ôn nhu nhẹ nhàng với mái tóc đen búi cao, thiếp thân tỳ nữ chải vuốt từng sợi trong tay, cầm nắm tóc của Vương phi mà cảm giác mịn mượt như cầm lụa, nhịn không được tấm tắc ca ngợi vài câu từ tận đáy lòng, Vương phi nghe vậy ngắm nhìn chính mình trong một chiếc gương và mỉm cười nhẹ, thỉnh thoảng tỳ nữ sẽ giúp Vương phi tẩy rửa đôi chân ngọc như ngó sen mỗi khi Vương phi đọc sách mệt mỏi, khi đó trái tim của tỳ nữ sẽ đập thình thịch, càng thêm cảm khái Vương phi thật sự quá đẹp!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT