Từ Phượng Niên rời khỏi Điếu Ngư Đài, mang theo Ngư Ấu Vi đi dạo trong thành, nhìn thấy một ngõ nhỏ chật ních người có không ít thanh sam phong lưu sĩ tử trẻ tuổi, đến gần nhìn, mới phát hiện là đang đánh cờ, ngồi xổm hay đứng đều có, Từ Phượng Niên lúc này mới nhớ ở Tương Phiền ngoại trừ ngõ Tương Quốc nổi tiếng với hang Tiêu Kim, còn có ngõ Vĩnh Tử có danh tiếng không nhỏ, người trong ngõ dựa vào vách mà ngồi đều là kỳ sĩ dã ngoại bày ra hộp cờ đôn, lấy sức cờ mạnh yếu của mình đặt cược số lượng bất đồng để dụ dỗ du khách ngứa nghề cùng kẻ si mê cờ vây đi mắc câu.
Đánh cờ bực này, tất nhiên là khó lọt vào pháp nhãn của người trong giới cờ vây, thế nó lại có thể giúp cho người dân trên phố cùng sĩ tử bần hàn giết thời gian, hơn nữa tiền đặt cược thường thường đơn giản cũng chỉ là mấy miếng mười mấy đồng xu, xem như là cược nhỏ lấy vui.
Từ Phượng Niên cười cười, dùng sức gặm một miếng thịt bò tương bọc giấy dầu, năm đó trên người hắn không xu dính túi bụng đói kêu vang, có một đoạn thời gian phải lấy trò ra ngõ chơi cờ để kiếm tiền ăn cơm.
Lấy kỳ lực được quốc sĩ Lý Nghĩa Sơn dạy dỗ cùng với được Từ Vị Hùng rèn luyện của hắn thì thắng cờ không khó, chỉ là địa phương bày cờ thường thường là có những đồng nghiệp cũng phải kiếm sống qua ngày, họ đều phân rõ phải trái, nước sông không phạm nước giếng.
Họ cũng không nói đạo lý mà ỷ vào bản thân là người bản địa mà đuổi thế tử điện hạ đi.
Hơn nữa lại cho dù đánh thắng cờ cũng phải chú ý, không thể thắng kiểu sảng khoái dọn sạch bàn mà phải giữ chừng mực thắng bằng mấy quân nhỏ, bằng không mà để cho đối phương đại bại đến không còn manh giáp thì rất có thể đối phương sẽ mất hứng mà không tiếp tục bỏ tiền ra đánh cờ nữa, đây đều là những đạo lý nhỏ nhặt của dân gian mà Từ Phượng Niên bị buộc phải chậm rãi ngộ ra.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT