Đến Tương Phàn rồi, từ xa có thể trông thấy tường thành của thành lâu cao trứ danh là Điếu Ngư Đài.
Mỗi một trụ của Ngư đài đều đã chống đỡ vách tường hơn mười năm.
Tấm biến treo trên Thành lâu có viết: "Cô Điếu Trung Nguyên ".
Từ Phượng Niên không có để ý tới Vi Vĩ và Hoàng Đầu Lang, trực tiếp rời thuyền, cưỡi tuấn mã, giữa trời chiều, hướng tòa Quỷ Thành giục ngựa chạy đi, gần sát cửa thành thì xuống ngựa, nhanh đến nỗi Khương Nê dường như cho rằng Thế tử điện hạ vừa dùng pháp khí của đạo giáo, cô nhảy xuống xe ngựa liền chạy chậm đến bên người Từ Phượng Niên, Từ Phượng Niên nín cười, cầm Tú Đông đao chỉ chỉ tường thành, mắt nhìn theo và nói: "Nhìn thấy không, năm đó Tướng quân thủ thành đệ nhất thiên hạ tọa trấn ước chừng mất mười năm, dùng thuyết pháp Lã Vọng buông cần, mới có khung cảnh như có hiện tại.
Người có thể khiến cho Từ Kiêu hận đến nghiến răng cũng không nhiều lắm, tên kia đọc sách chân chính học lên đại nghĩa xuân thu, trong số sĩ tử của Tây Sở có thể xếp vào ba vị trí đầu, dù cho tường lũy đế đô của Tây Sở các ngươi bị phá, dù cho toàn bộ Giang Nam bị chiếm đóng, tòa thành với cái tên Điếu Ngư Đài đều đứng sừng sững không ngã, đáng tiếc là dù cho Tương Phàn phòng thủ kiên cố như thế nào, cũng không thể ảnh hưởng được tới đại cục Thiên hạ."
Khương Nê cắn môi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play