Từ Phượng Niên mỗi khi tiến một bước, Vi Vĩ cùng gã họ Triệu liền lui lại hai bước, thẳng đến khi không còn đường thối lui, Từ Phượng Niên đi tới cửa sổ, vừa vặn chứng kiến Thế tử Tĩnh An Vương cùng người hầu nhảy xuống nước.
Mắt Từ Phượng Niên nheo lại, sắc mặt của hắn thâm trầm.
Năm đó lão hoàng đế có tâm thuật đế vương đăng phong tạo cực đột nhiên băng hà, trong hoàng cung, mật chiếu phía sau chiếc bảng chữ "Quang minh chính đại " không cánh mà bay, lập tức xuất hiện tràng diện hỗn loạn tám Hoàng tử cạnh tranh ngôi vị, xảy ra chuyện bất ngờ, đầu tiên là thái tử bị phế truất, lão thủ phụ thủ lĩnh phái thanh lưu hỗ trợ Thái tử cũng chết, không ai ngờ sau khi tiên hoàng băng hà ba ngày Thái tử lại chết bất đắc kỳ tử, ngay sau đó Lục hoàng tử là Triệu Hành thanh thế nổi trội nhất, thái hậu đối với đứa con trai hiếu thuận nhất này cũng rất coi trọng, bè phái ngoại thích cùng phía văn thần hợp tác với nhau, mà Triệu Hàn lúc đó cũng viết xuống câu thơ " Đề binh bách vạn khu mãng nô, lập mã lập bi đệ nhất phong", có thể nói là khi bây giờ Tĩnh An Vương phong quang vô hạn, một thời gian sau, ai ngờ bọ ngựa bắt ve, hoàng tước phía sau, Nhị hoàng tử lúc đầu không hề được coi trọng đột nhiên xuất hiện, được hoạn quan, nội thị và quân bộ võ tướng chống đỡ, đầu tiên là bí mật giam cầm thái hậu, sau đó triển khai một loạt hành động ám sát, mấy vị ngoại thích đang nắm đại quyền trong một đêm đều chết oan chết uổng, di chiếu lần thứ hai xuất hiện, bên trên viết lên rõ ràng Tiên hoàng muốn Nhị hoàng tử đăng cơ, Nhị hoàng tử danh chính ngôn thuận ngồi lên bảo tọa của hoàng đế, dù cho như thế nào để có hoàng đế bệ hạ ngày hôm nay, tám vị Hoàng tử cạnh tranh với nhau, là họa từ trong nhà mà ra, cuối cùng chỉ có chết một mình Thái tử, thật ra những người sáng suốt đều hiểu là hoàng đế bệ hạ đã nhân từ nương tay, so với việc các Hoàng tử, Hoàng tôn đều chết thì đã tốt hơn nhiều lắm, Triệu Hành và Hoàng tử khác đều lần lượt được phong phiên vương, có ấn địa quân quyền, tuy nói có tồn tại một bộ tông phiên pháp lệ vạn phần khắc nghiệt, người trong thiên hạ cũng chưa từng nghe thấy có nửa câu bực tức từ Tĩnh An Vương Triệu Hành hay Hoài Nam Vương Triệu Anh, và các phiên vương khác…
Còn như chủ tớ hai người kia làm cách nào đến được thành Tương Phiền, đây cũng không phải là việc mà Từ Phượng Niên quan tâm, suy tư một chút, gã quay đầu nói với Ninh Nga Mi rằng: "Những tên Hoàng Lang kia đều đạp xuống nước, một con thuyền lâu không chịu tải được nhiều người như vậy, nói cho tên tướng quân chỉ huy thuyền rồng dẫn theo bọn chúng mà bơi tới mỏm núi, bên đó có người đang dọn sẵn bàn ăn chờ bọn họ, đồng thời ngươi nói với Vương Lâm Tuyền phụ trách tiếp đãi bọn họ tử tế, bản thế tử xem như là hết lòng quan tâm giúp đỡ."
Ninh Nga Mi lĩnh mệnh đi, các thiên kim tiểu thư của nhà quan lại, sĩ tộc Thanh Châu nghe được Thế tử Bắc Lương thế tử nói đều nhìn nhau mà cười, đối với các nàng mà nói, Đại Trụ Quốc hay Thế tử Bắc Lương đều là những nhân vật cao không thể với tới, những tranh đấu trên triều đình, dù như thế nào cũng không vạ lây đến các nàng, các nàng cũng không tham dự trực tiếp vào giữa cuộc tranh đấu của các phiên vương, Thanh đảng giỏi xem xét thời thế, thoát thân, an mạng quyền mưu, vốn được xưng đệ nhất trong triều đình, nếu không như vậy, trong ba mươi châu, tại sao lại nổi lên nhất Thanh đảng Thanh Châu? Vị Thế tử Bắc Lương có chút thú vị, dù cho bề ngoài là đánh vào mặt mũi của Thủy sư Thanh Châu, nhưng thực chất mục đích bên trong lại nhắm thẳng vào Tĩnh An Vương Phủ, kể từ đó, mối quan hệ giữa Tĩnh An Vương Triệu Hành và Thanh đảng sẽ lưu lại khoảng cách, đoán rằng ngay cả đến các lão tổ tông cũng đang buồn rầu rất nhiều, nghĩ đến đó các tâm tình của các nàng cũng thoải mái hơn, Thanh Châu gia tộc kết thành một đoàn là thật, tuy vậy một nhà là con sâu làm rầu nồi canh cũng sẽ bị mọi người buông bỏ, so với việc đều phải điều thủy quân phối hợp, còn không bằng ở một bên ngồi thuyền uống trà ngắm cảnh với Thế tử Bắc Lương điện hạ, có khi còn lời một mánh lớn?
Từ Phượng Niên rốt cục lấy lại tinh thần, đi tới góc, ném con trai Triệu Đô thống ra ngoài cửa sổ, gã kêu thảm rớt vào trong nước, lại hướng tới Vi Vĩ, kẻ như con thú hoang bị nhốt luôn liều mạng tranh đấu nói rằng: "Thuyền này bản thế tử dùng một lát, tới ngoài thành Tương Phiền, ân oán xóa bỏ, ngươi thấy như thế nào?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play