Lữ Tiền Đường đương nhiên không điếc, nghe được kiếm tiên lão tiền bối chưa rõ thân phận kia, lại muốn y so chiêu với Thế tử điện hạ, vốn kiếm thuật y luyện là trọng kiếm, khi xuất ra kiếm chiêu không được tinh xảo chính xác như những kiếm pháp khác, nhỡ may làm bị thương Thế tử điện hạ hắn biết tìm ai để tố khổ kêu oan? Đại Trụ Quốc nổi tiếng bao che khuyết điểm, việc này chắc chắn là tự tìm đến cái chết .
Nói đạo lý với Thế tử điện hạ rằng đao kiếm không có mắt? Nhìn kiểu gì vị Thế tử điện hạ này cũng không giống người dễ nói chuyện, không chừng sẽ phải chịu tội.
Lữ Tiền Đường trong lòng không ngớt than thở, thôi vậy, binh tới thì tướng ngăn, điều gì đến sẽ phải đến, bị chém bị giết y cũng chỉ đành chịu, cùng lắm là đứng yên để mặc Thế tử điện hạ chém mấy nhát.
Ba người hợp sức chiến đấu cùng tướng quân mặc giáp đỏ, bị Từ Phượng Niên trách cứ một câu "xéo ngay", Thư Tu xấu hổ, đôi mắt cười cong lên, thì sao, lần này đến lượt Lữ Tiền Đường ngươi nhé! Bà đây sẽ chống mắt nhìn xem ngươi làm thế nào để kết thúc chuyện này.
Thư Tu than nhẹ, xưng là bà đây nhưng thực ra chỉ là một phụ nữ trẻ, trên đời liệu có bao nhiêu nữ nhân ba mươi tuổi còn trẻ đẹp như nàng đây? Khuôn mặt nhìn còn búng ra sữa.
Thư Tu đã nhiều năm không chú ý đến ngoại hình, đang mèo khen mèo dài đuôi, thì Từ Phượng Niên đã đứng dậy, Thanh Điểu bước ra thanh toán và đưa thêm vài lạng bạc vụn, khiến chủ quán vui mừng quên cả đất trời.
Nhìn từng đoàn xe ngựa chậm chầm qua lại, chủ quán rượu ngồi bên bàn trống, cầm số bạc vụn, lòng thầm vui vẻ, hiếm khi muốn uống rượu sai phục vụ rót cho lão một bình cặn rượu hạnh hoa nhi.
Thứ này bán không được mấy đồng, nhưng có thể giải khát.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT