Ngư Ấu Vi vô cùng không thích lời nói và việc làm hoang đường của lão Kiếm Thần, chỉ thích ôm mèo cưỡi ngựa, thưởng thức phong cảnh ven đường Hà Dương Quận, liếc nhìn Từ Phượng Niên luôn nói chuyện cùng Cửu Đấu Mễ lão đạo sĩ, nhịn không được lại gần, hỏi: "Không thể dạy Từ phu nhân lẳng lơ vú bự kia viết Phanh Nga Thiếp, chắc thế tử điện hạ tiếc lắm nhỉ?"
Từ Phượng Niên đang thỉnh giáo Ngụy gia gia về những bí ẩn của những lần vượt ngục cuối cùng trong nhà tù, ước ao lấy kiến thức của người khác để hoàn thiện bản thân, sớm ngày biến hoá nhìn không thấy sờ không được Đại Hoàng Đình để cho bản thân sử dụng, nghe Ngư Ấu Vi châm chọc, xem thường nói: "Ngươi có tin hay không, nếu như ta quay đầu trở về Dĩnh Chuyên huyện thành, Tấn tam lang nguyện ý hai tay dâng Từ phu nhân cho bản thế tử hưởng dụng? Thậm chí trong tình huống biết rõ ở ta cùng với Từ phu nhân vừa trải qua đêm xuân mặn nồng, còn có thể ngủ ngon hơn so với bình thường."
Ngư Ấu Vi coi thường những ngôn từ bỉ ổi dâm tục này, vẻ mặt không tin nói: "Hắn điên rồi?"
Từ Phượng Niên mỉm cười giả vờ cao thâm nói: "Không điên, Tam lang không cầm được đao kiếm, nhưng mạnh ở đọc chỗ sách Thánh Nhân không đọc thành Thánh Nhân, mà là đọc cách đối nhân xử thế, cho nên là một người thông minh."
Ngư Ấu Vi chỉ cảm thấy đáng sợ, nàng từng là con của quan lại Tây Sở, cũng không xa lạ gì đối với việc biếu tặng nữ tỳ để kết giao, nhưng tặng phu nhân cho người ngoài, đối với nàng mà nói vẫn là quá kinh thế hãi tục, đặc biệt là vì Từ Phượng Niên làm xằng làm bậy ở trong đại trạch Dĩnh Chuyên, nghe nói Tấn Lan Đình mấy lần tức điên chết ngất, chẳng lẽ là tức đến điên? Ngư Ấu Vi xoa xoa bộ lông mềm mại của Võ Mị Nương, im lặng không lên tiếng, ba năm du lịch, một năm luyện đao, cộng thêm đã gặp nhau hơn một năm trước khi Từ Phượng Niên đi du lịch, suy nghĩ cặn kẽ, coi như đã quen biết 5 năm, nhưng Ngư Ấu Vi phát hiện mình càng ngày càng không hiểu thế tử điện hạ này, vẫn hoang đường, vẫn những hành vi ngày trước, mua thi từ giả vờ trí thức, mang ác nô đoạt tiểu nương, bỏ số tiền lớn tặng hiệp khách, hoang đường vẫn hoang đường, song phía sau sự hoang đường dường như cất giấu cái gì, Ngư Ấu Vi không hiểu rồi.
Từ Phượng Niên không để lộ huyền cơ trong đó.
Trên đường nhỏ gặp phải Phù tướng Hồng Giáp Nhân, đợi lão đầu nhi Lý Thuần Cương vung hai kiếm đánh lui địch, Lộc Cầu Nhi dùng mâu chuẩn trắng như tuyết từ nơi xa gửi đến một phong mật thư, rồi đến Dĩnh Chuyên Tấn phủ giày vò Tấn tam lang đến nửa sống nửa chết, lại hắn lại gửi một phong thư, chuyện cho Tấn Lan Đình thăng quan tiến chức, là hắn tự chủ trương, làm gì có chuyện Đại Trụ Quốc tự tay viết thư tiến cử, ở Ly Dương vương triều, dùng danh nghĩa Từ Kiêu trong văn kiện triều đình vẫn dùng tốt hơn hàng ngàn hàng vạn lần so với Từ Phượng Niên, nhưng tại Từ gia, Từ Phượng Niên nói giá trị hơn cả ngàn lần so với Từ Kiêu, Từ Phượng Niên nói muốn cho Tấn Lan Đình làm hoàng môn thị lang tại tiểu Hoàng môn, Từ Kiêu sao không đồng ý? Lộc Cầu Nhi Biết rõ tình hình thực tế của Từ gia chỉ thuận nước đẩy thuyền thôi.
Mà đại kích Ninh Nga Mi Bắc Lương trên đường về gặp gỡ Lộc Cầu Nhi, lúc này được bổ sung hơn bốn mươi khinh kỵ, vẫn ngoài dự liệu của Từ Phượng Niên.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play