Thành Hổ Đầu đột ngột thất thủ, khiến cho đại quân Bắc Mãng có thể từ bình nguyên Long Nhãn hướng Nam, trải ra thế công cực kỳ thoải mái, dẫn đến Hoài Dương Quan cùng hai trấn Liễu Nha Phục Linh toàn tuyến báo động, thời khắc nguy nan này, phó soái bộ quân Bắc Lương Cố Đại Tổ bất chấp mọi ý kiến phản đối, không phân tán binh lực tiếp viện tiền tuyến, mà tập kết tại vùng Trọng Trủng quân trấn sau Hoài Dương Quan, cùng phó soái kỵ quân Chu Khang gấp gáp hợp quân chi đội kỵ quân biên ải quy mô lớn, như vậy, Hoài Dương Quan, nơi đặt đô hộ phủ Bắc Lương, cùng hai trấn Liễu Nha Phục Linh vô hình trung trở thành tòa thành Hổ Đầu thứ hai, nhưng vì Chử Lộc Sơn, nhân vật số một biên quân Bắc Lương trên danh nghĩa, nhất quyết đích thân trấn thủ Hoài Dương Quan, hành vi của Cố Đại Tổ bị xem như thấy chết không cứu, đẩy vị lão tướng xuất thân từ Nam Đường này lên đầu sóng ngọn gió, không chỉ tướng lĩnh kỵ quân, mà ngay cả nội bộ hệ thống bộ quân biên giới cũng oán hận Cố Đại Tổ rất nhiều, đặc biệt là khi phó thống lĩnh bộ quân Trần Vân Thùy từ U Châu dẫn quân gấp rút tiếp viện Lương Châu, hai vị đại tướng bộ quân Bắc Lương có địa vị ngang nhau cũng sinh ra bất đồng không nhỏ, cộng thêm việc Cẩm Chá Cô Chu Khang vốn là thống soái điển hình của quân Bắc Lương tràn đầy tính công kích, Cố Đại Tổ nhất thời bị cô lập tại Trọng Trủng quân trấn, còn lão tướng Hà Trọng Hốt có uy vọng và thâm niên hơn hẳn Chu Khang trong kỵ quân, thì lại bị bệnh, Lương Châu quan ngoại có thể nói là loạn trong giặc ngoài, toàn bộ tình thế Bắc Lương trở nên vô cùng nguy hiểm.
Trong nghị sự đường của phủ tướng quân được thiết lập tạm thời ở Trọng Trủng quân trấn, một trận tranh cãi gần như xé rách mặt nhau nổ ra, những quan chức cấp thấp như giáo úy đô úy đều có chút choáng váng, lúc này, Trọng Trủng cùng phòng tuyến Hoài Dương Quan sau lưng thành Hổ Đầu đã hoàn toàn mất liên lạc, trước đó, không dưới trăm tên tinh nhuệ đã chết trong khi truyền đạt quân tình, thực tế là Hoài Dương Quan và hai trấn Liễu Nha Phục Linh đều đã là những thành cô độc bên ngoài, bị nhấn chìm trong dòng lũ thiết kỵ của đại quân Bắc Mãng.
Trong hành lang, trước kia bày chừng mười chiếc ghế, Cố Đại Tổ, Chu Khang, Trần Vân Thùy đường xa mà đến, chủ tướng sáu nghìn thiết kỵ Thiết Phù Đồ Tề Đương Quốc, thống lĩnh Bạch Vũ vệ Viên Nam Đình đều có chỗ ngồi riêng, chỉ là ngày trước, Chu Khang nổi giận trước mặt Cố Đại Tổ, một chân đạp nát ghế tựa rời khỏi nghị sự đường, từ đó về sau, trong các buổi nghị sự, những chiếc ghế vốn tượng trưng cho thân phận này trở thành đồ trang trí.
Hôm nay, Chu Khang lại cùng Cố Đại Tổ bất đồng quan điểm về vị trí của Trọng Trủng quân trấn tiếp theo, vị đại tướng kỵ binh có thanh danh Cẩm Chá Cô đứng một bên bàn cát, tay trái hung hăng đấm xuống mặt bàn, trực tiếp giơ tay phải chỉ vào Cố Đại Tổ bên kia, giận dữ nói:
"Thủ! Thủ! Thủ! Ngươi chỉ biết co đầu rụt cổ phòng thủ? Cố Đại Tổ, ngươi chỉ có chút bản lĩnh đó thôi à? Thật không biết lúc trước vương gia mời ngươi từ Trung Nguyên đến biên quân Bắc Lương chúng ta có tác dụng gì! Nếu không phải ngươi viết ra quyển Hôi Tẫn Tập , không phải đại tướng quân cùng Lý tiên sinh năm đó cũng không ngớt khen về lý luận tình thế của ngươi, thì bản tướng đã nghi ngờ ngươi là gián điệp của đám man tử Bắc Mãng rồi!"
Lời này vừa nói ra, đừng nói các phó tướng Thiết Phù Đồ như Ninh Nga Mi là những lão tướng so sánh trẻ tuổi, chỉ cảm thấy trong lòng kinh hãi, chính là Trần Vân Thùy vốn trầm mặc ít nói cũng nghe thấy mí mắt giật giật, rõ ràng lời Chu Khang đã đi quá giới hạn, Trần Vân Thùy liếc nhìn Cố Đại Tổ bằng ánh mắt, người sau vẫn không có vẻ gì thay đổi, còn Chu Khang thì không hề muốn nhẹ lời, càng lớn tiếng hơn dùng ngón tay chỉ trích Cố Đại Tổ:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play