Sáng sớm hôm ấy, Diệp Ly Châu tỉnh lại, toàn thân vô lực, như thể bị rút hết khí huyết. Ngọc Sa nhìn sắc mặt trắng bệch của nàng, thoáng chốc hốt hoảng: “Tiểu thư, người…”
Diệp Ly Châu vịn tay Ngọc Sa ngồi dậy, nhẹ giọng nói:“Ta không sao. Bảo người mang nước vào đây, ta muốn tắm rửa.”
Mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo, làn da lạnh giá, buốt đến tận xương. Nàng hiểu rất rõ, thân thể nàng vốn yếu, bất cứ lúc nào cũng có thể phát bệnh. Sợ rằng không còn sống được bao lâu nữa.
Tắm rửa xong xuôi, sắc trời cũng đã không còn sớm.
Hôm nay Diệp Gia Hữu không phải tới học đường, từ sáng sớm đã đến viện của Diệp Ly Châu. Trông thấy sắc mặt tỷ tỷ không tốt, hắn liền lo lắng: “Châu Châu, tỷ làm sao vậy? Có phải lại thấy khó chịu không?”
Ngọc Sa đỡ Diệp Gia Hữu ngồi xuống chiếc giường êm bên cạnh, nói: “Tiểu thư thức dậy liền thấy khó chịu, hiện giờ đang ngậm sâm, không tiện mở miệng. Công tử tạm ngồi đây, để nô tỳ chải đầu cho tiểu thư trước đã.”
Diệp Ly Châu hoảng hốt nhìn vào gương, nàng luôn cảm thấy như trong gương có một con quỷ nước đang ẩn nấp.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play