Ở cửa đội điều tra hình sự, Hạ Ngôn Chiêu đã lượn qua lượn lại suốt một hồi lâu mà vẫn không dám bước vào, nhất là khi nhớ đến chuyện xảy ra buổi sáng nay, cậu thật sự chẳng còn mặt mũi nào gặp lại Ngụy Kỳ Sâm.
Cậu Canh chừng ở đây lượn lờ nửa ngày trời, cuối cùng cũng tóm được Lục Tiểu Viên đang đi ngang qua. Hạ Ngôn Chiêu nhờ cô mang điện thoại của mình đưa cho Ngụy Kỳ Sâm, rồi nhờ cô lấy điện thoại của bản thân đưa lại cho mình. Thế nhưng, ngồi chồm hổm ở vách tường đợi mãi, cậu vẫn không thấy Lục Tiểu Viên quay ra.
Cậu cứ như cái con quay nhỏ, đi tới đi lui trước cửa, đứng ngồi không yên, nhấp nhổm chẳng ra hình dạng gì. Khó khăn lắm mới thấy bóng người, ai ngờ lại là Ngụy Kỳ Sâm bước ra.
“Má ơi!”
Hạ Ngôn Chiêu kêu khẽ một tiếng. Từ hôm qua quên mang chìa khóa nhà, cậu đã liên tục mất mặt trước Ngụy Kỳ Sâm. Từ chuyện nấu cơm, ngủ nghỉ, thức dậy, đến việc bôi thuốc trong xe, chẳng có lấy một việc nào thuận lợi. Không biết có phải bát tự không hợp hay không, mà hai người dường như không thể ở cùng một không gian quá hai tiếng mà không xảy ra chuyện.
Tóm lại, vừa thấy bóng dáng hắn từ xa, Hạ Ngôn Chiêu đã hoảng hốt quay người bỏ chạy ngay.
Một đường chạy lộn xộn trên hành lang, đến khi Ngụy Kỳ Sâm ra ngoài thì chỉ thấy vài đồng nghiệp cảnh sát đang quay đầu nhìn về hướng ngược lại. Hắn bước đến hỏi:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT