Nói thật, sống 26 năm, Ngụy Kỳ Sâm chưa từng gặp ai có thể cáu kỉnh đến như vậy.
Trước kia, nếu không vui khi bị người khác chạm vào, thì hoặc là đánh, hoặc là mắng một trận, hoặc là quay mặt bỏ đi. Ngụy Kỳ Sâm chưa bao giờ dung túng tật xấu của ai. Nhưng Hạ Ngôn Chiêu lại là kiểu chạm cũng không được, sờ cũng không xong, quay mặt đi còn có thể hất cằm lên trời “hừ” một tiếng.
Vốn dĩ khi lái xe, hắn chẳng thích nói chuyện vô nghĩa với ai, nhưng cố tình người ngồi bên cạnh lại cứ cố ý làm như không để ý đến mình, khiến Ngụy Kỳ Sâm cả quãng đường phải tìm mọi cách kiếm đề tài nói để chọc cười, vậy mà đi tới đi lui cuối cùng cũng chỉ nhận được một chữ duy nhất:
“Hừ!”
Ngụy Kỳ Sâm vừa buồn cười vừa bất lực, cảm giác như mình đang nuôi một đứa con trai, rồi bây giờ còn phải đưa nó đến nhà trẻ.
“Đây, cầm bữa sáng ăn trước đi. Sữa đậu nành với bánh bao nhân thịt bò xào măng chua.”
Xe vào bãi đỗ của cục, Ngụy Kỳ Sâm bảo Hạ Ngôn Chiêu ngồi lại trên xe, còn mình thì nhanh chân chạy đến tiệm thuốc và cửa hàng đồ ăn sáng để chuẩn bị “cống phẩm” cho vị tổ tông này. Chưa đầy năm phút, Hạ Ngôn Chiêu còn chưa kịp hoàn thành một ván trò chơi Anipop thì Ngụy Kỳ Sâm người đầy hơi lạnh đã mở cửa xe, quay trở lại ghế lái.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play