Lúc xử lý xong, kim đồng hồ đã chỉ gần sáu giờ sáng, bầu trời phía đông cũng dần hửng sáng.
Lục Tiểu Viên thở hồng hộc, vừa rời khỏi cục cảnh sát là lập tức chạy đến con phố sau mua một đống đồ ăn sáng. Tay ôm đầy các loại bánh bao, sữa đậu nành, cô vừa ăn vừa mắng to, chẳng thèm để ý đến hình tượng.
"Đàn ông toàn bênh đàn ông, một đám đầu óc hỏng hết cả rồi. Gặp biến thái mà còn không cho tôi mắng gã đúng không? Mẹ kiếp, gã là thánh nhân chắc? Gã cao quý, vì dân trừ hại, cả thế giới đều phải cảm tạ gã phải không? Gã là ánh sáng chính nghĩa, là điện, là ánh sáng, là thiên sứ duy nhất thiểu năng trong thiên hạ, ọe..."
"Buồn nôn thật đấy." Cô trợn mắt, tức muốn nổ phổi. Nhưng nghĩ đến mọi người cả đêm chưa ai ăn gì, mà nhà ăn trong cục lại chưa mở, nên dù miệng chửi om sòm, cô vẫn ân cần chia đồ ăn sáng ra từng phần đặt lên bàn làm việc cho đồng nghiệp.
Hạ Ngôn Chiêu tối qua không ngủ được. Mỗi lần nhắm mắt là cậu lại thấy cặp mắt vô hồn cứ nhìn chằm chằm vào mình của nạn nhân, khiến cậu bật dậy ngay lập tức. Cả đêm cậu cứ mở to mắt nhìn ánh đèn huỳnh quang trong phòng làm việc, chói đến nhức mắt.
Lăn lộn đến hơn năm giờ sáng, buồn ngủ không chịu nổi, cậu mới mơ màng ngủ thiếp đi được một lát. Ai ngờ chưa yên ổn được bao lâu, giọng oán giận tức tối của Lục Tiểu Viên đã vang thẳng vào tai.
"Mẹ kiếp, dọa chết người ta rồi!" Cô vốn đang vừa ăn vừa mắng, ai ngờ vừa bước vào phòng đã thấy bóng người bật dậy sau bàn của Ngụy Kỳ Sâm, bị giật mình đến mức văng tục một câu. Nhìn kỹ mới nhận ra là Hạ Ngôn Chiêu, cô tròn mắt: "Trời đất, cậu ngủ ở đây làm gì thế?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT