Ngụy Kỳ Sâm tiễn xong đồng nghiệp của các tổ khác, lúc này mới rút lui trước, cầm theo một chai nước khoáng, kéo cửa xe ngồi vào trong.
Hạ Ngôn Chiêu co người lại một đống nhỏ ở ghế phụ, hai tay ôm đầu, trán tựa lên đầu gối, xem ra tâm trạng vẫn chưa ổn định lại.
Nếu đổi lại là Lục Tiểu Viên hay Tần An, Ngụy Kỳ Sâm chắc chắn sẽ đứng bên cạnh châm chọc đủ điều: “Làm cảnh sát hình sự là như thế đấy, tình huống hôm nay còn nhẹ, ít ra hung thủ còn sạch sẽ, không làm máu me be bét, xác chết cũng không có dòi bọ bò đầy, các người còn không lén mà mừng đi. Tâm lý yếu thế thì ra hiện trường làm gì? Hay về làm pháp chứng cho khỏe?”
Ngụy Kỳ Sâm vặn nắp chai, giơ tay nhẹ vỗ vai Hạ Ngôn Chiêu:
“Uống miếng nước cho bình tĩnh lại, đừng sợ.”
Hạ Ngôn Chiêu giật nảy người, ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đỏ hoe vẫn còn nguyên vẻ hoảng loạn. Ngụy Kỳ Sâm hoảng hốt kêu:
“Này... cậu khóc đấy à?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT