Giang Thừa Hải trở về trong trạng thái mệt mỏi, Tống Minh Huy để ông đi tắm rửa, loại bỏ bụi bẩn rồi bôi thuốc. Trên người Giang Thừa Hải có nhiều vết thương, chỗ nông chỗ sâu, diện tích không nhỏ. Một số là do vũ khí sắc bén gây ra, một số khác lại là vết cành cây gai góc khi đi.
Lần này vận khí không tệ, trốn vào rừng sâu, nhưng lại bị rắn cắn vào chân. May mắn thay không phải rắn độc, nếu không chịu đựng không nổi, có lẽ đã chết ngoài quê người.
Vết thương của các tiêu sư cũng không ít, Giang Thừa Hải nhảy nhót vui vẻ, không cùng họ đến chỗ lang trung lấy thuốc mà về nhà tìm thuốc ngoại thương, nhờ Tống Minh Huy băng bó cho.
Tống Minh Huy làm nhẹ nhàng, càng bệnh càng sợ lạnh, vừa mới rời khỏi phòng không lâu, tay đã lạnh toát. Để ông bôi thuốc cho, chẳng khác nào Giang Thừa Hải tự tìm khổ, miệng vết thương nóng rực, tay bôi thuốc lại lạnh, lúc nóng lúc lạnh, khổ vô cùng. Thế mà người này lại sĩ diện không chịu nói ra.
Có vài miệng vết thương đã bắt đầu mưng mủ, lang trung thường sẽ chọn cắt bỏ thịt hoại tử để tránh nhiễm trùng.
Hai người đã thành thân từ lâu, Giang Thừa Hải làm ăn trong cửu tử nhất sinh, Tống Minh Huy cũng quen tay, vừa tưới rượu mạnh lên vết thương, vừa nhẹ nhàng cắt bỏ phần hoại tử, mắt vẫn không hề chớp.
Giang Thừa Hải trên trán toát ra mồ hôi lạnh, vẫn cười nói: “Khổ đệ rồi, ta nhớ rõ lúc mới cưới nhau, đệ còn không dám cắt cổ gà.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT