Cẩm An tuyệt đối không phải ngốc! Chẳng qua là vì đã trải qua nhiều chuyện, cậu sớm nhận ra quy tắc của thế giới người lớn, giả vờ ngốc nghếch, tỏ ra ngây thơ, thì người lớn sẽ bớt cảnh giác với trẻ con.
Nếu hai người lớn đang bàn chuyện nghiêm túc, mà bên cạnh có một đứa trẻ thông minh, ngồi chăm chú lắng nghe, họ sẽ lập tức đuổi nó đi hoặc đổi chỗ khác để nói tiếp.
Nhưng nếu bên cạnh là một đứa trẻ chỉ biết ngây ngô cười, mải chơi một mình, thì người lớn sẽ nghĩ rằng nó chẳng hiểu gì, và sẽ không đề phòng nó.
Cẩm An cảm thấy việc tỷ tỷ mình làm, khi thì giả trai, khi thì đóng vai Lệ Vương, thậm chí giả thái giám đều bắt nguồn từ lỗi của mình, khi lần đó chạy loạn trong núi rồi bị sơn tặc bắt. Vì vậy, cậu có trách nhiệm bảo vệ tỷ.
Cậu giả vờ ngốc ngếch chính là để giúp tỷ che giấu thân phận. Cho dù vô tình nói hớ điều gì, người khác cũng sẽ chỉ nghĩ đó là lời nói vớ vẩn của một đứa trẻ khờ khạo, chẳng thể tin được.
Cho đến giờ, Cẩm An thấy mình diễn rất đạt. Nhìn cái vị đại ca mặt lạnh kia, rõ ràng cũng đã coi cậu như một thằng nhóc ngốc rồi.
Cẩm Tuế ôm lấy Cẩm An vừa nhảy xuống từ xe ngựa, lực va chạm quá mạnh khiến nàng suýt không đứng vững, may mà Cố Trường Tiêu ở phía sau kịp đỡ nàng một tay.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT