"Bác đã có chừng mực, vậy cháu cũng sẽ không nói bừa đâu."
An Tĩnh mỉm cười dịu dàng với Lưu mẫu, "Bác thương đứa con trai buôn người của mình, muốn đứa cháu gái bị ghẻ lạnh này về nuôi, chúng cháu cũng không phải không cho. Nhưng bác phải hứa với chúng cháu một điều, bởi nhà bác có tiền án rồi, chúng cháu thực sự sợ bác mang Lai Địa đi rồi lại bán nó! Vùng này núi nhiều, sói và gấu cũng không ít, đừng để lúc bán xong, bác lại thẳng mặt nói với chúng cháu rằng đứa trẻ bị sói hay gấu tha đi mất!"
"Xạo! Tôi không bao giờ bán cháu ruột của mình!"
Lưu mẫu nhăn mặt, giận dữ nhìn An Tĩnh, "Các người không muốn cho tôi đứa bé thì cứ nói thẳng, cần gì phải quy chụp tôi là người buôn người!"
An Tĩnh nhanh chóng đáp lại, giọng điệu thản nhiên, "Nhưng ai bảo chồng bác là kẻ giết người buôn bán phụ nữ, còn đứa con trai do bác nuôi lớn cũng là một tên buôn người?"
Lưu mẫu: "... Dù sao tôi cũng không phải!"
"Bác nói không phải là không phải à? Nói không có bằng chứng thì ai chẳng nói được. Tôi còn có thể nói rằng 'gần mực thì đen' cơ. Nếu chỉ ngủ chung một thời gian ngắn thì có lẽ chưa thấy rõ, nhưng bác đã ngủ chung với tên buôn người đó gần ba mươi năm rồi. Ba mươi năm, chăn đắp cũng rách mấy cái, con cái sinh ra cũng mấy đứa, tôi không tin bác thực sự không biết gì!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play