An Tĩnh trút hết bực dọc trong lòng lên người Tống Nguyên Tư, không chừa một chút nào.
Thấy ánh mắt Tống Nguyên Tư mờ mịt vì bị mình mắng, An Tĩnh mới chịu buông tha, ngoan ngoãn để anh đỡ về nhà.
Trên đường về, Tống Nguyên Tư vừa cẩn thận đỡ vợ, vừa cố nhớ lại xem mình đã làm gì để vướng vào đám hoa đào rách nát tên Đường Tú Đình. Anh thề, từ nhỏ đến lớn, anh và Đường Tú Đình chưa từng nói chuyện quá vài câu! Vậy cái đám hoa đào vô cớ này từ đâu ra?
Tháng 12 ở vùng Đông Bắc, nhiệt độ có khi xuống âm 10 đến 20 độ C, tuyết rơi dày đặc, lớp này chồng lớp kia, chất đống cao đến mức đáng sợ. Dù chỉ còn một hai tuần nữa là học kỳ kết thúc, Tống Nguyên Tư vẫn quyết định cấm tiệt An Tĩnh đến trường.
Từ ngày tuyết đầu mùa rơi, anh đã tự mình đưa đón vợ đi làm, thậm chí sắm sẵn đôi bốt chống trượt đặc biệt. Nhưng với lớp tuyết dày, nhiệt độ tụt nhanh, cùng cái bụng ngày càng to của An Tĩnh, anh không dám để cô ra khỏi nhà nữa.
Dạy học quan trọng, nhưng mạng sống của An Tĩnh quan trọng hơn. Trên đường đi làm, nếu chẳng may cô trượt chân, hậu quả anh không dám nghĩ tới. Anh không thể đảm bảo mọi con đường đều được cào tuyết kịp thời, chỉ có thể chắc chắn rằng lối đi trong nhà luôn an toàn.
An Tĩnh cũng sợ chết, nên vừa nghe chồng đề xuất, cô đồng ý ngay. Sau khi thống nhất với nhà trường, cô bắt đầu cuộc sống an dưỡng tại gia, còn Tống Nguyên Tư thì ôm hết mọi việc phải ra ngoài.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play