Ba đứa nhỏ lần này thực sự tức giận, chị dâu Tiết dỗ dành đủ cách nhưng vẫn không thể xoa dịu được. Cuối cùng, An Tĩnh phải hứa sẽ làm bánh bông lan hấp vào buổi tối thì ba đứa mới nở nụ cười tươi.
Chị dâu Tiết cảm thấy có lỗi và thấy mình nợ An Tĩnh, liền vội vàng hứa sẽ chuẩn bị nguyên liệu làm bánh, còn buổi tối sẽ phụ giúp, An Tĩnh chỉ cần chỉ đạo là được.
Tối hôm đó, ba đứa nhỏ được ăn một bữa bánh bông lan hấp trái cây thỏa thuê, cuối cùng cũng nhoẻn miệng cười với chị dâu Tiết.
Trên con đường từ khu gia đình đến trường, sáng sớm đã có hai người đàn ông chờ sẵn.
Hai người đều mặc bộ quần áo cũ kỹ vá chằng vá đụp, lén lút trốn trong bụi cỏ ven đường.
Người to khỏe hơn, Cường ca, nhăn mặt kéo chiếc áo rách rưới trên người, "Cẩu Tử, mày không thể kiếm cho tao bộ quần áo nào đỡ hơn được sao? Đồ này vừa bẩn vừa rách lại còn thối, mùi hôi xông lên nồng nặc, tao lớn lên chưa từng mặc thứ gì thảm hại thế này!"
Cẩu Tử, người gầy gò bên cạnh, đang bôi thuốc để biến khuôn mặt mình thành màu đen vàng, nghe vậy liền vội giải thích: "Cường ca, anh rộng lượng chút, chúng ta tạm thời chịu đựng. Đợi dụ được mục tiêu rồi, chúng ta sẽ vứt ngay đống rác này đi!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT