Phó đoàn trưởng Tiết nhìn Tiểu Đản nằm bẹp dưới đất như một cục bùn, vẻ mặt cam chịu bị trừng phạt, mắt đỏ ngầu vì tức giận. Ông bước những bước dài đến trước mặt Tiểu Đản, túm cổ áo nâng bổng cậu bé lên.
Phó đoàn trưởng Tiết thở hổn hển, giọng đầy phẫn nộ: "Sợ bị người ta đánh hỏng hả? Bố mày ước gì đánh chết cái thằng nhát gan như mày đi!"
Tiểu Đản sợ đến nỗi lông tóc dựng đứng, run rẩy kêu cứu: "Mẹ ơi, cứu con! Bố muốn đánh chết con rồi!"
Chị dâu Tiết cắn răng quay mặt đi, tránh ánh mắt cầu cứu của Tiểu Đản. Cái lần Tiểu Đản quỳ gối kia không chỉ khiến lão Tiết tức giận, mà bà cũng giận sôi người. Bà không hiểu nổi, bản thân và lão Tiết đều là người kiên cường, thà chết chứ không chịu khuất phục, sao lại sinh ra một đứa con mềm yếu như thế này!
Đánh, phải đánh thật mạnh, đánh cho thật đau, không đánh thì không nên người được! Nhất định phải đánh cho cái tật quỳ gối này biến mất.
An Tĩnh nhìn thấy Tiểu Đản co rúm người, run rẩy, lòng không đành, liền đẩy Tống Nguyên Tư đang ôm mình ra, bước đến bên chị dâu Tiết. Tiểu Đản đang bị treo lơ lửng trên không trung thấy An Tĩnh đi đến, mắt sáng rực, trong lòng nghĩ: "Bố ác, mẹ không quan tâm, nhưng dì An Tĩnh vẫn là người tốt với mình nhất!"
An Tĩnh dừng lại bên cạnh chị dâu Tiết, vẻ mặt đầy thương xót: "Chị ơi, đánh ít thôi, đứa bé còn nhỏ, xương cốt chưa phát triển hết. Để dành, đợi nó lớn rồi tính sau."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play