ABO (6)
Tiếng cảnh báo vang lên như một chậu nước đá lạnh buốt, tạt thẳng vào Giang Miên đang chếnh choáng men say.
Cậu khựng lại, ngẩng đầu nhìn về phía alpha bị mình đè lên ghế sô pha.
Diễn Lăng quay đầu đi, yết hầu khẽ trượt, lồng ngực phập phồng theo từng hơi thở nhưng lại im ắng đến lạ. Đường nét gương mặt anh trong bóng đèn mờ nhạt lộ ra một vẻ mong manh khó diễn tả thành lời.
Tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ tuy chỉ là giá trị tham khảo do hệ thống cung cấp, nhưng ở thế giới này, nó lại gắn liền với trạng thái tâm lý của Diễn Lăng.
Giang Miên dần buông tay.
Có lẽ vì hương tin tức tố ngập tràn trong không khí quá nồng đậm, khiến cậu tối nay cũng giống như bị cuốn vào cơn mê.
Nhận ra sự ngập ngừng của cậu, Diễn Lăng bật ra một tiếng cười khẽ gần như không thể nghe thấy.
Anh dường như đã nghĩ thông điều gì đó, giọng khàn khàn: “Giang Miên, em muốn làm gì thì cứ làm.”
Cho dù chưa từng có kinh nghiệm yêu đương, Giang Miên cũng hiểu rõ, lúc này tuyệt đối không thể tiếp tục.
Chỉ là… cậu thật sự không giỏi dỗ người khác.
Căn phòng khách lặng ngắt như tờ, chỉ còn lại tiếng hô hấp chưa bình ổn của hai người.
Cậu suy nghĩ một chút, cúi đầu hôn nhẹ lên khóe môi Diễn Lăng, dịu dàng nói: “Anh Diễn, là em không đúng.”
Diễn Lăng cụp mắt, để mặc cậu xử trí.
Anh tựa vào tay vịn ghế, cổ tay gầy gò hằn rõ dấu đỏ, được thả ra rồi mà vẫn thả lỏng buông thõng bên người.
Cổ áo xộc xệch, cà vạt lỏng lẻo rủ xuống, nơi cần cổ lấm tấm vết hôn như sao rơi.
“Em không sai.”
Người đàn ông sáng nay còn bảnh bao đi đăng ký kết hôn, giờ bị dày vò đến mức rối bời, thế mà vẫn nói ra câu ấy. Âm thanh khàn đục mang theo chút giễu cợt bản thân.
Giang Miên bỗng thấy trong lòng như ngứa ngáy khó chịu.
Cậu im lặng một lúc, rồi gỡ tấm dán cách ly trên cổ, kéo tay Diễn Lăng đặt lên tuyến thể sau gáy của mình từng chút một: “Anh Diễn, có muốn đánh dấu em không?”
Diễn Lăng ngẩng đầu nhìn cậu, lại khẽ cười, nụ cười mơ hồ khó hiểu. Anh nhẹ nhàng xoa gáy Giang Miên, có lẽ bị tin tức tố ôn hòa của omega xoa dịu phần nào, giọng trầm thấp: “Cách an ủi này… quá vụng về rồi. Em không cần miễn cưỡng mình.”
Thay vì gọi là an ủi, chi bằng nói đây giống như một kiểu bố thí vụng về.
“Sao lại gọi là miễn cưỡng chứ?” Giang Miên hôn lên cổ tay anh. “Anh Diễn, anh biết mà, em xưa nay chưa từng làm chuyện gì mà mình không muốn.”
“Đúng là thế.” Diễn Lăng lần lượt tháo từng chiếc cúc áo, để lộ phần thân trên rắn chắc. “Em quả thật chưa bao giờ miễn cưỡng mình.”
Vết kim tiêm thuốc ức chế vẫn còn hằn rõ.
Lần này Giang Miên là người có lỗi, nên cậu lựa chọn cách giải quyết mà bản thân am hiểu nhất.
Cậu cúi người xuống, môi nóng chạm vào vành tai Diễn Lăng, giọng nói mềm mại như mật: “Vậy thì hôm nay, cả hai ta đừng ép buộc gì nhau, chỉ làm những chuyện khiến mình thấy vui vẻ… được không?”
Chưa đợi Diễn Lăng trả lời, những ngón tay thon dài đã trượt nhẹ lên cơ bụng căng cứng của anh, chạm vào khóa thắt lưng lạnh toát, khẽ kéo.
“Ông xã, giúp em một chút được không?”
Không có việc gì thì gọi là anh Diễn, có chuyện thì đổi thành ông xã.
Thế mà Diễn Lăng lại cứ bị trúng chiêu đó.
Từ lần đầu gặp mặt, đã bị dắt mũi rồi.
Sáng hôm sau, Diễn Lăng lại biến mất không thấy tăm hơi.
Không có nụ hôn buổi sáng, thật sự chẳng có động lực nào để rời giường cả.
Giang Miên lười biếng lăn một vòng trên giường, hồi tưởng lại những chuyện xảy ra tối qua rồi thở dài.
Ngẫm kỹ lại, thực ra tiến triển của họ đến hiện tại… cũng chỉ dừng lại ở việc cùng đắp một cái chăn, giúp nhau một tay mà thôi.
Cậu không sao hiểu được tâm lý phức tạp và mâu thuẫn của Diễn Lăng, còn mạch ẩn tình tiết phản diện mà cậu đã mở khóa, cũng mới chỉ là phần nổi của tảng băng.
“Hệ thống, sau này nếu em uống say, anh tiêm cho em một mũi thuốc giải rượu được không?”
【Tít —— Thuốc giải rượu, điểm tiêu hao: 200 mỗi ống. Có mở quyền tự động mua không?】
“…Không!”
Mua không nổi, thật sự mua không nổi.
Dù có khó hiểu bao nhiêu về chuyện tình cảm rối rắm trong mấy thế giới nhỏ này, Giang Miên vẫn phải quay về đối diện với hiện thực.
Bây giờ điểm tích lũy của cậu ít đến mức sắp không trụ nổi nữa rồi!
Giang Miên ôm gối, định gọi cho Diễn Lăng một cú điện thoại, nào ngờ lại phát hiện anh đã gửi tin nhắn trước.
【Tôi cần bình tĩnh lại một thời gian, để suy nghĩ về mối quan hệ giữa chúng ta.】
“...Bình tĩnh?” Giang Miên khẽ nhướn mày.
Tối qua tuy chưa đi đến bước cuối cùng, nhưng hai người họ cũng đã xem như “thẳng thắn gặp nhau”, thậm chí còn cùng nhau tắm rồi lại giúp đỡ lẫn nhau thêm một lần nữa.
Thông tin tố quá mức ăn khớp khiến mọi việc trở nên trôi chảy hơn bao giờ hết. Về sau, cậu không kìm được lại cắn lên cổ anh, nhìn Diễn Lăng vì cảm giác xa lạ đó mà run lên cố nhịn, cậu mới bắt đầu nhẹ nhàng liếm liếm để xoa dịu.
Diễn Lăng đối với cậu, thật sự rất mực dung túng.
Cho nên Giang Miên hoàn toàn không cảm thấy lo lắng, cũng chẳng chủ động đến công ty hỏi han tình hình.
Chỉ có điều... việc Diễn Lăng tối qua không chọn đánh dấu cậu, vẫn khiến cậu hơi bất ngờ. Dù sao cậu cũng chưa từng cân nhắc thật sự việc bản thân bị đóng dấu bởi một ai đó trong thế giới sách này.
Có lẽ omega vốn sẽ bản năng bộc lộ sự phục tùng đối với alpha của mình, nhưng Giang Miên từ đầu đến cuối chưa từng là một omega sinh ra trong thế giới này.
Đã không bị hệ thống cảnh báo về việc giảm tỉ lệ thành công, vậy thì khi nào tình tiết cần tiến triển, cậu tự nhiên sẽ cùng Diễn Lăng tiến thêm bước nữa.
So với chuyện phải vắt óc vì nhiệm vụ, Giang Miên thà làm những việc mình thấy hứng thú hơn.
Ví như, nhìn thấy Diễn Lăng lộ ra những phản ứng dễ thương hơn nữa.
Tuyến thể của Diễn Lăng đến tận giờ vẫn còn đau âm ỉ.
Lúc buộc cà vạt vào buổi sáng, anh phát hiện sau cổ truyền đến cảm giác châm chích khó mà bỏ qua.
Đến khi soi gương mới thấy, tuyến thể vốn chẳng có tác dụng gì trên người alpha vậy mà đã hơi sưng đỏ, cả dấu răng nhỏ xíu cũng in lên rõ ràng.
“Tên kia tối qua rốt cuộc dùng bao nhiêu sức vậy...”
Alpha bị cắn vào tuyến thể thì phải làm sao?
Công cụ tìm kiếm chẳng cho nổi một đáp án nào.
Diễn Lăng không biết có nên đi hỏi bác sĩ hay không. Nếu thật sự đi hỏi, vậy thì sự khác thường của Giang Miên e rằng cũng khó giấu nổi.
Phải, hiện giờ anh đang vô thức... giúp Giang Miên che đậy những điều dễ để lộ sơ hở.
Rõ ràng cả quy tắc và những lẽ thường vốn dĩ của thế giới này đều đã bị Giang Miên làm đảo lộn cả rồi, vậy mà Diễn Lăng vẫn cứ nghĩ thay cho cậu omega vô tâm ấy.
Anh đã chẳng thể hiểu nổi bản thân mình nữa rồi.
Ban đầu anh đồng ý với cuộc hôn nhân này, chỉ vì alpha cần một omega, thế thôi.
Lúc mẹ anh đề cập đến chuyện liên hôn, anh thuận theo lời bà chọn lấy một gia tộc dễ khống chế nhất. Khi ấy, Giang gia dù là anh cả hay em trai kết hôn với anh, kỳ thực cũng chẳng khác biệt gì.
Nhưng bây giờ, cái sự không thể kiểm soát đến cùng cực của Giang Miên lại khiến anh bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ, rằng rất có thể “Giang Miên” thật sự đã bị sát hại và chôn giấu ở đâu đó rồi.
Dù có mở rộng khả năng đến mức gần như ly kỳ hoang đường, Diễn Lăng cũng không cảm thấy buồn nôn hay chán ghét.
Anh không thể phủ nhận mình có hảo cảm với Giang Miên.
Cậu omega xinh đẹp mà nguy hiểm ấy, bất kể là lúc mềm giọng nũng nịu hay lúc tươi cười làm điều xấu, Diễn Lăng đều có thể chấp nhận, thậm chí là bao dung.
Điều khiến anh thật sự không thể tiếp nhận... không phải Giang Miên, mà là chính bản thân mình.
Thật chẳng ra gì.
Cái cảm giác nghèn nghẹn khó chịu này khiến Diễn Lăng như trở thành một máy phát áp suất thấp di động.
Dù dấu hôn bên cổ không thể nào che giấu, nhưng sắc mặt anh vẫn âm u mây mù, ánh mắt u tối đến dọa người, ai nhìn thấy cũng không khỏi rùng mình.
Bước vào văn phòng của Tổng Giám đốc Diễn một lần nữa trở thành nhiệm vụ cận kề cái chết, cô thư ký beta từng phạm lỗi còn bị dọa đến phát khóc chạy ra ngoài.
“Mới đó thôi mà, xảy ra chuyện gì rồi... Tổng giám đốc của chúng ta bị tiểu mỹ nhân đá rồi à?”
“Nói không chừng đấy, ai dám chủ động chia tay với tổng giám đốc nhà mình chứ, không muốn sống nữa chắc?”
“Khoan đã, cái omega đó không phải là anh cả nhà họ Giang sao? Trước học cùng trường với em tôi, hình như cũng khá nổi tiếng, sau này thì nghỉ học mất rồi.”
“Có tin nóng? Tiểu Vương, mau lên tầng hai phòng trà nói chuyện!”
Quản gia Từ mơ hồ cảm nhận được có gì đó không ổn, song vẫn một mực cung kính với Giang Miên.
Bởi vì bầu không khí càng là lạ, thì việc Diễn Lăng dung túng cho Giang Miên lại càng lộ rõ.
Cái gọi là “bình tĩnh lại một thời gian” mà Diễn Lăng nói ra, dường như chẳng khác gì bình thường cả.
Để tránh làm anh khó chịu, Giang Miên cũng tỏ ra chẳng có gì khác biệt.
Phải rồi, không khác biệt gì cả.
Mỗi ngày đều đợi anh trở về, như thường lệ đòi anh hôn một cái, ôm một cái, tay trong tay nói chuyện líu ríu, cảm xúc đến rồi thì còn có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Trong quá trình ấy, Giang Miên dần nhận ra Diễn Lăng rất giỏi kiềm chế cảm xúc của mình. Thế là cậu mua một món đồ chơi nhồi bông có thể lật hai mặt, một mặt là gấu cười, một mặt là gấu khóc.
Khi ấy, Giang Miên đang vuốt mái tóc ướt của Diễn Lăng, cười cong môi bảo, “Nếu thấy không vui, thì lật mặt khóc ra, đặt lên tủ đầu giường... rồi em sẽ đến an ủi anh.”
Diễn Lăng chẳng nói gì thêm, chỉ cố nén nhịp thở, khẽ hôn lên sau gáy cậu vài cái.
Nhưng sau một cuộc gọi từ mẹ anh, Diễn Lăng lại thật sự lật món đồ chơi ấy lại.
Giang Miên thấy vậy liền nhào vào lòng anh, quấn quýt đòi hôn, nụ cười ngọt ngào, không hỏi thêm câu nào.
Nhìn ngoài thì chỉ là một món đồ chơi nhồi bông, nhưng lại vừa vặn chạm đến điểm yếu của một alpha luôn quen giấu kín cảm xúc.
Giang Miên nhân cơ hội dấn thêm một bước, nhét cả gấu bông nhỏ đáng yêu vào cặp tài liệu của Diễn Lăng, yêu cầu anh để một con ở chỗ dễ thấy nhất trên bàn làm việc, còn phải đặt một con nữa trong phòng nghỉ.
Dù Diễn Lăng không nói ra, nhưng Giang Miên biết anh thích đến mức nào.
“Cái này gọi là dành cho nhau chút không gian riêng. Em cũng mới học được cách này không lâu.” Giang Miên nhai thanh phô mai, tủm tỉm cười nói với hệ thống.
Lần này... hệ thống cũng chẳng thể phản bác gì.
Nó là một cỗ máy chỉ biết suy luận lý trí, có nhiệm vụ cung cấp đủ loại dữ liệu tham khảo cho các nhiệm vụ viên của Cục Xuyên Nhanh. Thế nhưng, Giang Miên rõ ràng chẳng làm lấy một hành động cứu vãn nào cả!
Tỉ lệ thành công của nhiệm vụ chỉ từng tụt giảm một lần duy nhất, vậy mà sau đó Diễn Lăng lại rất nhanh thu lại những suy nghĩ cực đoan khó nói thành lời kia. Các chỉ số về sau thì ổn định vô cùng, đến mức sau vài tiếng “ông xã” quấn quýt dính lấy, nó còn tăng thêm 0.5%!
Hệ thống thật sự không thể hiểu nổi.
Mà chỉ chớp mắt thôi, một điểm nút nhỏ trong cốt truyện cuối cùng cũng tới rồi.
Trình Phong chủ động hẹn Giang Miên ra ngoài ăn cơm.
Theo nguyên tác, chính vào thời điểm này, Giang Miên không chịu nổi sự “đáng sợ” của Diễn Lăng, nên đã cầu cứu nam chính công là người duy nhất còn đối xử với cậu tạm được.
Trớ trêu thay, hôm nay Diễn Lăng cũng có tiệc xã giao, mà địa điểm lại sát ngay chỗ họ dùng bữa. Sau đó, anh sẽ nghe được từ người khác rằng Giang Miên đang lén lút gặp mặt Trình Phong.
Kể từ đây, vận mệnh của nhân vật pháo hôi này sẽ ngày càng lao dốc. Diễn Lăng không chỉ triệt để thu hồi mọi sự bao dung dành cho cậu, mà còn cố tình để lại một bản tài liệu toàn thông tin sai, khiến cậu trở thành kẻ tội đồ trong mắt cả nhà họ Giang lẫn nhà họ Trình. Hai bên đều chẳng còn mặt mũi.
Nhưng với Giang Miên hiện giờ, có lẽ đoạn tình tiết này sẽ có một kết cục rất khác.
Thậm chí cậu còn hơi mong chờ xem, rốt cuộc Diễn Lăng sẽ có phản ứng gì.
Hệ thống thấy khóe môi cậu cong lên một nụ cười xấu xa, đã bắt đầu cân nhắc sau khi nhiệm vụ lần này kết thúc phải lập tức xin đổi chủ ký sinh.
Nó thật sự không thể nào hiểu nổi.