Cậu chạy trốn xong liền lập tức hội họp với Cảnh Nghĩa. Lúc này Cảnh Nghĩa đang ngồi trong phòng trà, mặc sơ mi trắng, đeo kính không gọng, cả người toát ra phong cách thư sinh lãng tử.

“Hà tiên sinh, cậu vui đến mức quên cả đường về à?” Vừa thấy mặt là Cảnh Nghĩa bật miệng trêu.

“Giữa đường đụng mặt tướng quân.” Hà Thanh tháo mặt nạ xuống, để lộ gương mặt tuấn tú, “Cũng may là hắn không nhận ra tôi.”

Cảnh Nghĩa đẩy gọng kính, cười khẽ: “Nếu biết người đó là cậu, đảm bảo tướng quân ngã ngửa.”

“Tôi cũng xém chút té khỏi cây luôn ấy chứ.” Hà Thanh vừa nói vừa nuốt một viên đan dịch dung, xoa xoa mặt mình, biến bản thân thành một cái mặt... xấu như ma.

Nhìn dáng vẻ mới của cậu, Cảnh Nghĩa phì cười: “Giờ mà tướng quân thấy cậu chắc hết hồn vía. Tôi đoán tướng quân chắc là mê trai đẹp đấy.”

“A di đà Phật, trai đẹp quá cũng là tai họa nha .”

“Rồi rồi, bớt tự luyến lại, đi vào đi, đấu giá sắp bắt đầu rồi.” Cảnh Nghĩa đứng lên, “Kể tôi nghe lúc nãy làm sao cậu gặp được tướng quân?”

Hà Thanh vừa đi vừa kể. Đến lúc cả hai đến hội trường đấu giá, vừa vặn kể xong. Họ dùng danh tính giả để đăng ký vào hội trường, Hà Thanh lần này lấy tên “Hà tiên sinh”.

Mọi giao dịch ở đấu giá hội đều do hệ thống trí tuệ trung ương xử lý, cực kỳ an toàn, trừ khi ai đó dùng quyền lực cấp cao để tra ngược từ tháp trung ương...

Vừa nghĩ đến đây, Hà Thanh lại nhớ đến Đoạn Thần Huy. Nhưng tính cách của vị đại tướng kia, chắc sẽ không rảnh mà tự thân ra tay đi tra người đâu ha?

Cảnh Nghĩa hỏi: “Vừa mới ra khỏi Bạch Tháp đã muốn kiếm tiền, rốt cuộc cậu tính bán gì thế?”

“Ít dị thực, với một ít dược thảo.” Hà Thanh cười, thực ra là linh thảo, “Tôi cũng đâu thể xài hoài tiền của tướng quân.”

“Ủa? Hắn cho cậu bao nhiêu?” Cảnh Nghĩa lập tức nổi hứng hóng chuyện.

Hà Thanh ngẫm nghĩ mớ kim tạp mình nhận được: “Chắc là… xài không hết á?” Đại khái là kiểu thẻ đen không giới hạn đó trời.

“Không ngờ tướng quân mà cũng có kiểu đàn ông chủ nghĩa Alpha như vậy ha.” Cảnh Nghĩa bật cười, “Những Alpha khác thì cái tôi cao lắm đó.”

“Chắc tướng quân thấy tôi không có tiền tiêu vặt cũng đáng thương.” Hà Thanh cố tìm lời bào chữa cho hắn.

Cảnh Nghĩa qua kính nhìn cậu một cái, trêu tiếp: “Vậy là cậu không bị tiền mua chuộc đấy chứ?”

“Tôi chỉ mới nhận ra, ở đời này... tiền nó quan trọng tới cỡ nào thôi.” Hà Thanh than nhẹ, “Với cả, tôi còn đang tìm một loại khoáng thạch.”

“Khoáng gì?”

“Ờm… đại khái màu xanh lá, có năng lượng, nhưng tôi cũng không biết mô tả sao cho rõ.” Hà Thanh né tránh, thật ra là đang muốn tìm linh thạch. Số linh thạch trong không gian của cậu không còn nhiều, muốn lên cấp Nguyên Anh của giới tu tiên thì phải gom thêm. Biết đâu trong buổi đấu giá hôm nay lại vớ được?

Cảnh Nghĩa không hỏi kỹ nữa, hai người hiểu nhau đến độ không cần nói nhiều: “Tìm được rồi nói sau ha. Đi, muốn bán đồ thì phải đăng ký ở hậu trường trước, tôi dẫn cậu đi.”

Hà Thanh gật đầu, theo hắn đi vào. Rất nhanh đã có nhân viên đến đón tiếp và đưa hai người vào một phòng riêng.

“Xin hỏi các vị định gửi đấu giá món gì? Phí dịch vụ là 20%.” Nhân viên nhìn hai người mặt mũi che kín mít cũng chẳng lấy làm lạ, vẫn lễ phép hỏi.

Hà Thanh lấy ra một cây linh thảo màu lam, nhẹ nhàng nói: “Là Lam Linh Hoa, có thể kháng độc trùng.”

Nhân viên ngẩn ra, đeo găng tay cẩn thận cầm lên xem kỹ: “Là dị thực từng xuất hiện trong một phòng đấu giá trước đó đúng không?” Hắn lấy kính lúp ra soi, một lát sau mới thở ra nhẹ nhõm, “Chuẩn luôn, dạo này có người trả giá rất cao thu mua loại này, trên bảng treo thưởng cũng có tên.”

Hà Thanh chỉ cười, làm bộ như không biết gì: “Ra vậy.”

Nhân viên trầm ngâm rồi hỏi: “Tôi sẽ sắp xếp Lam Linh Hoa vào nhóm đấu giá hiếm, hai vị có ý kiến gì không?”

“Không có.” Hà Thanh gật đầu.

Nhân viên lấy ra bảng biểu: “Mời điền thông tin đấu giá và số tài khoản.”

Hà Thanh dùng bút điện tử viết trên giấy đặc biệt, vừa viết xong, chữ trên giấy liền biến thành font tiêu chuẩn liên bang, rồi đưa lại cho nhân viên.

Nhân viên đưa cho họ một tấm thẻ: “Sau khi đấu giá kết thúc, xin trở lại đây để nhận giao dịch.”

Hà Thanh cầm lấy thẻ, cùng Cảnh Nghĩa đi ra ngoài. Hai người không có đăng ký gian VIP, đành ngồi ở khu đại chúng. Hà Thanh nhìn đồng hồ, chắc vẫn còn kịp quay về…

Cảnh Nghĩa nói nhỏ: “Sớm thì khoảng 6 giờ là kết thúc.”

Hà Thanh hỏi: “Sao phải tổ chức vào nửa đêm?”

“Cho nó... kịch tính?” Cảnh Nghĩa nhún vai, “Đấu giá hội nào giờ cũng đều vậy. Nghe nói có vài chỗ đấu giá ngầm nguy hiểm lắm, đang yên đang lành có thể bị cướp giữa hội trường.”

“Có dịp đi xem.” Hà Thanh chẳng sợ, còn hóng. Tu sĩ vốn sống giữa hiểm nguy để tìm cơ duyên mà.

“Tôi cũng tò mò. Để tôi đi điều tra xem chỗ nào có, khi nào biết sẽ báo cậu.” Cảnh Nghĩa vừa dứt lời thì đèn trong hội trường tắt phụt — đấu giá chính thức bắt đầu.

Hà Thanh không nói gì thêm. Cuối cùng, cây dược thảo của cậu được bán với giá cao. Cả hai lập tức quay lại hậu trường.

Nhưng khi họ trở lại thì bên trong phòng đã đổi người. Người kia cười ha hả đứng dậy chào: “Chào hai vị, tôi là giám đốc ở đây.”

Hà Thanh vẫn giữ nụ cười trên mặt, nhưng vết sẹo trên mặt khiến nụ cười càng thêm đáng sợ. Cậu ngồi xuống: “Cho hỏi sao lại đổi người?”

Giám đốc quan sát họ một lượt: “Thực ra có người muốn mua thêm loại dược thảo này, còn muốn hợp tác lâu dài. Tôi đến để bàn chuyện, yên tâm, chúng tôi không tiết lộ vị trí của hai người.”

Cảnh Nghĩa liếc sang Hà Thanh. Người kia chắc chắn là Đoạn Thần Huy. Chính là mục tiêu hôm nay của Hà Thanh. Mà... hắn bỏ tiền ra mua dược thảo thì chẳng phải là... từ túi trái chuyển sang túi phải thôi à?

Hắn nhớ rõ tài khoản tinh tệ Hà Thanh đăng ký là của chính Đoạn Thần Huy! Tài khoản của tướng quân là cơ mật cấp cao, trừ phi chính hắn đích thân đi tra thì không ai tra được!

Cảnh Nghĩa bỗng vỡ lẽ: Hà Thanh chơi chiêu sâu dữ ha! Mà như này có tính là “vợ chồng hợp tác kiếm tiền” không? 

“Tôi muốn gặp người mua.” Hà Thanh vẫn muốn xác nhận người kia có phải thật là Đoạn Thần Huy không.

“Được.” Giám đốc thở phào, lập tức dùng thiết bị liên lạc: “Tướng quân, chúng tôi ở phòng 007.”

“……” Cảnh Nghĩa quay mặt đi: Tui không nghe, không thấy gì hết!

Hà Thanh đưa tay chỉnh lại mặt nạ cho mình và Cảnh Nghĩa.

Cảnh Nghĩa – người đã dịch dung đến mức má nhận không ra – lườm: “Cậu sợ à?”

“A di đà Phật, cẩn thận vẫn hơn, phòng khi lật thuyền giữa hồ.” Hà Thanh chắp tay như niệm kinh.

“Cẩn thận kiểu đó có ngày cậu tự lật thuyền thiệt đó.” Cảnh Nghĩa cười nhạo, “À, sửa lại miệng thiền đi, không khéo lộ đấy.”

“Đã hiểu.” Hà Thanh lập tức buông tay xuống. Đúng lúc này, cửa phòng bật mở.

Đoạn Thần Huy bước vào, theo sau là Dương Phàm.

Hôm nay tướng quân mặc đồ thường, tay xách áo khoác, mắt lộ tinh quang sắc lạnh, y như một hồ nước sâu thăm thẳm giữa đêm tối.

Hà Thanh liếc nhìn áo khoác của hắn — có vệt ướt to đùng. Rõ là vừa bị té vào hồ phun nước.

Giám đốc vội đi tới, nhưng không dám đỡ hắn: “Tướng quân, để tôi giới thiệu. Đây là Hà tiên sinh, bên cạnh là Kinh tiên sinh.” Quay sang hai người kia, ông lại nói, “Đây là tướng quân Đoạn, chắc các vị cũng biết rồi.”

Hà Thanh đứng lên: “Rất hân hạnh.”

Đoạn Thần Huy hơi ngạc nhiên khi thấy mặt nạ trên mặt cậu: “Không ngờ gặp lại nhanh như vậy.” Hắn giơ tay ra, “Hân hạnh.”

Hà Thanh chỉ cúi nhẹ, tay đặt trước ngực chắp lại, không dám bắt tay. Mấy người như Đoạn Thần Huy, chỉ cần chạm nhẹ là cảm nhận được rất nhiều thứ.

Đoạn Thần Huy hiểu ý, thu tay lại, gật đầu, đi đến ngồi xuống ghế đơn, treo áo khoác lên tay vịn.

“Hà tiên sinh, Kinh tiên sinh, tôi rất hứng thú với loại dược thảo này.” Hắn nói thẳng vào vấn đề, “Không biết hai vị còn bao nhiêu?”

Cảnh Nghĩa cầm trà lên uống, không nói câu nào. Dù có hóa trang nhưng gương mặt hắn dễ lộ hơn Hà Thanh. Nói chuyện với tướng quân cứ để “Hà tiên sinh” lo!

Hà Thanh lắc đầu: “Xin lỗi, loại này cần điều kiện sinh trưởng đặc biệt, lại lớn rất chậm… Nếu tướng quân cần, tôi còn lại mười cây.”

Đoạn Thần Huy trầm ngâm: “Vậy tôi lấy hết.”

“Được.” Hà Thanh lấy ra những cây còn lại, trông như mấy đóa đèn lồng màu lam, còn phát sáng lấp lánh.

Đoạn Thần Huy cầm một cây lên xem kỹ, xác nhận không sai mới gật đầu: “Các vị tìm thấy ở đâu?”

Hà Thanh cười: “Tình cờ thôi, lần trước đi thám hiểm bị hút vào một khe nứt không gian, suýt chết mới thoát ra.”

“Có thể nói vị trí đại khái không?”

“Ở Vùng Sương Đen.” Hà Thanh đã chuẩn bị từ trước. Vùng này vốn nổi tiếng nguy hiểm, có cả côn trùng lẫn vành đai thiên thạch.

Đoạn Thần Huy gật gù: “Đúng là rất nguy hiểm. Hà tiên sinh quả là gan to.”

“Tướng quân quá khen.” Hà Thanh đáp nhẹ.

“Tôi sẽ trả gấp đôi giá.” Đoạn Thần Huy nói dứt khoát.

Giám đốc lập tức đưa máy giao dịch: “Mời tướng quân quét mã.”

Hà Thanh thấy hắn hoàn tất quét tạp, ngay sau đó thiết bị của mình “ting” một tiếng, cậu mở ra nhìn — một dãy số dài ngoằng. Nhiều đến muốn xỉu.

Cậu cười đứng dậy: “Vậy chúng tôi xin phép đi trước. Cáo từ.”

Phải tranh thủ về kịp đám cưới nữa chứ!!

Đoạn Thần Huy cũng đứng lên: “Có duyên sẽ gặp lại. Nếu tìm được nữa, nhớ liên hệ.”

“Nhất định rồi.” Hà Thanh gật đầu, quay lưng đi.

Cảnh Nghĩa đi theo sau, vừa đi vừa cười: “Hai người mai cưới mà còn rảnh đi bán dược ban đêm, tôi sốt cả ruột giùm luôn 🫠.”

Hà Thanh ra đến cửa lại nhìn đồng hồ: “Nhanh lên không trễ mất!”

“Lên xe!” Cảnh Nghĩa mở cửa.

__

Bên kia, Đoạn Thần Huy cũng lên xe về phủ tướng quân.

Dương Phàm hỏi: “Tướng quân, hôm nay ngài ở đó hơi lâu.”

“Không sao.” Đoạn Thần Huy nhíu mày, xoa đầu gối hơi tê dại — trước người cùng cấp thực lực, hắn không dám lơi lỏng.

“Tôi có thể đi tra hắn.” Dương Phàm nói, quyền lực của họ đủ để tra mọi người trong nước.

Đoạn Thần Huy ngẫm nghĩ: “Ừ, đi tra đi.”

“Rõ. Mà 3S trong nước chúng ta đều biết hết rồi, kể cả Liên bang và người ngoài hành tinh. Tướng quân, ngài nghi ai sao?”

“Không có.” Đoạn Thần Huy ngừng một lát, “Cậu ta còn quá trẻ.”

“Chuẩn thật.” Dương Phàm thở dài — người 3S trẻ nhất chính là tướng quân đây. Mấy nước khác toàn già hơn. Người kia càng khiến người ta nghi ngờ.

____

Sáng sớm. Xe vừa tới phủ tướng quân thì cũng cùng lúc một chiếc xe khác về đến.

Đoạn Thần Huy nhíu mày xuống xe, bên kia cũng có người bước xuống — hai bên mặt đối mặt.

“Tướng quân, ngài đi đâu vậy?” Hà Thanh chột dạ, quyết định chủ động hỏi trước.

“Câu này đáng lẽ là tôi hỏi cậu đấy.” Đoạn Thần Huy liếc qua cổng lớn, hỏi ngược lại, “Giờ mới chịu về à?”

“Tôi đi chơi với bạn, coi như tiệc chia tay độc thân lần cuối cùng đó mà.” Hà Thanh gãi đầu nói đại.

Đoạn Thần Huy nhìn kỹ cậu một lúc: “Tôi còn tưởng cậu bỏ trốn rồi.”

“Làm gì có! Như vậy thì bị truy nã toàn quốc mất thôi.”

“Cậu cũng biết nhỉ?”

Hai người nhìn nhau, trong lòng cùng thở phào — may mà về kịp.

Quản gia sốt ruột mở cửa chạy ra: “Tướng quân, Hà tiên sinh, nếu hai vị còn không thay đồ là trễ lễ cưới đó!”

“Khụ… Tướng quân à, để tránh bị hiểu nhầm là cả hai cùng bỏ trốn thì... chạy lẹ đi!” Hà Thanh bật mode sống lại tại chỗ phóng như tên lửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play