Tiết Đan Dung ngày thường giọng nói trong trẻo như tiếng ngọc va nhau, dễ nghe vô cùng, hiện tại lại bị độc tố tra tấn khiến âm thanh nghẹn ngào.
Phương Triều Chu nghe thấy tiếng tiểu sư đệ nhà mình, không chút bối rối, đóng sách lại, thu vào nhẫn trữ vật, quay đầu nhìn lại, vẻ mặt vô tội, "Tiểu sư đệ, ngươi tỉnh rồi à."
Tiết Đan Dung có một gương mặt cực kỳ xinh đẹp, xinh đẹp đến mức nào ư?
Đại khái là đủ để khiến tất cả nam nhân trong cả quyển sách phát cuồng vì hắn. Nhất là nốt chu sa giữa hai hàng lông mày kia, như một ngọn lửa, thiêu đốt trong lòng mọi kẻ si tình.
Lúc này Tiết Đan Dung mặt đỏ bừng, đôi mắt ngấn nước, tóc đen xõa xuống, càng khiến dung mạo vốn như phù dung lại thêm kiều mị đến cực điểm. Ai nhìn thấy hắn cũng sẽ không tránh khỏi rung động, hận không thể lập tức ôm mỹ nhân vào lòng. Nhưng đêm nay, người hắn gặp lại là cá mặn Phương Triều Chu.
Tiểu sư đệ vừa rồi vẫn còn lăn lộn trên mặt đất, y phục đã hơi lấm lem, tóc tai cũng dính đầy bụi bẩn. Nghĩ đến việc thi pháp tẩy sạch cho hắn, Phương Triều Chu lại lo sợ làm vậy có phần mạo phạm.
Như thể không nhìn thấy vẻ đẹp mê người kia, hắn lại bắt đầu suy nghĩ mông lung.
"Nhị sư huynh... sao huynh lại ở đây?"
Những lời này của Tiết Đan Dung gần như là rặn ra từ kẽ răng, nói xong trán đã rịn đầy mồ hôi lạnh.
Khoảnh khắc ấy, Phương Triều Chu phân vân giữa lời thật và nói dối, cuối cùng chọn phương án thứ hai.
"Ta cố ý đến tìm ngươi. Vừa rồi đội ngũ bị lạc nhau, ta lo lắng ngươi xảy ra chuyện."
Dù sao hiện tại hắn vẫn đang là một liếm cẩu yêu thầm tiểu sư đệ, không thể tùy tiện OOC được.
Phương Triều Chu cố gắng giấu đi cái đuôi cá mặn của mình.
Tiết Đan Dung nghe vậy, lông mi dài khẽ run, không rõ là tin hay không tin. Hắn chậm rãi rút tay đang nắm lấy vai Phương Triều Chu về, nói: "Nhị sư huynh, ta... bị rắn độc cắn. Con rắn đó có độc. Ta đã uống giải độc hoàn, nhưng không có tác dụng."
Phương Triều Chu chớp mắt, mãi đến khi thấy ánh mắt Tiết Đan Dung hơi kinh ngạc mới nhận ra mình đã không lên tiếng tiếp.
"Tiểu sư đệ, ngươi không sao chứ? Sao lại có con rắn độc vô duyên vô cớ xuất hiện vậy?"
Tiết Đan Dung nhíu mày, định nói gì đó thì thấy Phương Triều Chu đã nghiêm nghị đứng dậy.
"Tiểu sư đệ, ngươi yên tâm, chuyện này cứ giao cho sư huynh. Ngươi cứ ở đây chờ ta."
Dứt lời, hắn xoay người rời đi.
Lần này ra ngoài không mưa, hắn vừa cầm đèn dạ minh châu đi, vừa hồi tưởng lại nội dung cốt truyện.
Theo nguyên tác, hắn cần giúp tiểu sư đệ hút độc ra. Sau khi độc được chuyển dời, hắn sẽ chịu sự dày vò tàn khốc, đối diện với tiểu sư đệ như hoa như ngọc, lòng tràn đầy mơ hồ, nhưng ngoài mặt vẫn phải giả vờ ôn nhu, cuối cùng là dùng pháp lực cưỡng ép giữ độc tố trong thức hải, đưa tiểu sư đệ về môn phái. Tuy được sư phụ cứu chữa, nhưng hắn phải trả giá bằng việc tụt 20 năm tu vi.
Thật quá vô lý! Một loại độc thôi mà sao lại mạnh đến vậy? Lỡ giúp hút độc thì mất 20 năm tu vi, vậy hút trăm lần có thể tăng tu vi không? Với lại, làm sao xác định được người trúng độc phải bị ngủ, còn người hút độc thì lại muốn ngủ người khác?
Một loại độc, hai tác dụng? Con rắn này đáng bị đánh thật!
Vừa nghĩ xong, quả nhiên tai họa đến. Phương Triều Chu suýt nữa đụng trúng một con rắn treo trên cây. Thấy rõ đó không phải cành cây, hắn lập tức thi pháp đánh rơi nó.
Một con rắn "bẹp" rơi xuống đất.
Hắn soi đèn kiểm tra, thấy thân rắn to chừng hai ngón tay, toàn thân phủ vảy đỏ, khá giống mô tả con rắn đã cắn Tiết Đan Dung trong sách.
Bắt được nghi phạm, hắn liền mang về cho tiểu sư đệ hả giận.
Hắn lấy ra chiếc xiên thường dùng để nướng gà quay, xiên con rắn vào, xách về động.
Lúc trở về, Tiết Đan Dung vẫn ngồi chỗ cũ, gương mặt nhăn nhó vì đau đớn.
Phương Triều Chu ân cần bước tới, đưa con rắn ra: "Tiểu sư đệ, mau ăn khi còn nóng, nó vừa mới chết."
Tiết Đan Dung: "..."
Hắn liếc con rắn, chậm rãi hỏi: "Đây là... gì vậy?"
"Tiểu sư đệ, có phải nó giống con đã cắn ngươi không?"
Tiết Đan Dung lại nhìn con rắn, đáp: "Không rõ. Lúc đó nó lao tới quá nhanh, ta không nhìn kỹ. Nhưng hình như... hoa văn hơi giống."
"Vậy chắc là nó rồi. Vừa rồi ta ra ngoài tìm, thấy nó đang nằm trên cây nghỉ ngơi, liền giết báo thù cho ngươi. Với lại, ta nghe nói dân gian có phương pháp lấy độc trị độc."
Tiết Đan Dung nhíu mày, ánh mắt đầy giận dữ: "Nhị sư huynh muốn ta ăn con rắn chết này sao?"
Có lẽ vì tức giận nên câu này hắn nói trôi chảy hơn hẳn.
Phương Triều Chu nhận ra tiểu sư đệ đang giận, lúng túng thu rắn về, nhưng rất nhanh lại nói: "Tiểu sư đệ không quen ăn sống đúng không? Không sao, ta nướng chín cho ngươi."
Dứt lời, hắn nhóm lửa nướng rắn.
Phương Triều Chu khi còn ở thế giới cũ là cao thủ BBQ, hiện giờ xuyên vào trong sách, luôn mang theo đồ nghề nướng thịt cùng gia vị tự chế.
Khi chuẩn bị rắc ớt, hắn hỏi: "Tiểu sư đệ, ngươi có ăn cay không?"
Không ai trả lời.
Phương Triều Chu quay lại thì thấy Tiết Đan Dung đã co ro trong góc tối của hang, cách hắn rất xa, nơi đó gần như bị bóng tối bao trùm, chỉ có thể phân biệt có người, không nhìn rõ sắc mặt.
"Tiểu sư đệ, ăn cay không?" Hắn lại hỏi.
Lần này, Tiết Đan Dung cuối cùng cũng đáp: "Không ăn!"
Phương Triều Chu biết câu trả lời, tiếp tục nướng rắn. Đến khi thịt rắn vàng giòn, thơm phức, hắn suýt chảy nước miếng nhưng vẫn kiềm chế, mang đến trước mặt Tiết Đan Dung.
"Tiểu sư đệ, ta nướng xong rồi, mau ăn đi, thời tiết lạnh, để nguội mất ngon..."
Chưa nói hết câu, cây xiên đã bị pháp thuật đánh rơi xuống đất.
Tiết Đan Dung cũng đồng thời quát lên.
"Ta nói rồi, ta không ăn!"
Giọng hắn lạnh lẽo, như thể đẩy người ra xa ngàn dặm.
Phương Triều Chu nhìn xiên thịt trên đất, hồi lâu mới cúi xuống nhặt lên: "Đừng giận, là ta sai."
Đồ nhóc chết tiệt, chờ ma tu xuất hiện, ta nhất định dâng ngươi lên hai tay, tuyệt đối không cứu.
"Ta biết tiểu sư đệ đang khó chịu, là sư huynh vô dụng, không bảo vệ tốt ngươi."
Phí phạm đồ ăn thật đáng xấu hổ biết không? Quăng rác bừa bãi cũng đáng xấu hổ biết không?
"Tiểu sư đệ tức giận thì cứ trút lên ta, ta chịu được."
Tính tình kém như vậy, bảo sao lại là thụ.