Sắc mặt Tiết Đan Dung rõ ràng thay đổi, đôi môi đỏ khẽ mím lại đầy căng thẳng, như đang cố nén điều gì, nhưng cuối cùng vẫn không nói một lời, chỉ xoay người, tìm một khoảng đất trống khác rồi ngồi xếp bằng xuống.
Phương Triều Chu thấy Tiết Đan Dung đột nhiên cách mình xa như vậy thì ngẩn ra một chút. Nhưng nghĩ kỹ lại, đây mới là dáng vẻ bình thường của tiểu sư đệ. Trước đó tiểu sư đệ quá khác lạ, chắc chắn là do độc tố ảnh hưởng đến đầu óc.
Bọn họ ở lại ngôi miếu hoang này suốt một đêm. Ban đầu Phương Triều Chu định cùng Tiết Đan Dung thay phiên canh giữ bên ngoài, nhưng chưa bao lâu hắn đã ngủ mất. Đến khi tỉnh lại thì đã bị Tiết Đan Dung đánh thức.
“Nhị sư huynh, chúng ta phải đi rồi.” Tiết Đan Dung nói lạnh nhạt xong câu đó, liền cầm lấy Đoạn Thủy kiếm, giải trừ kết giới, dẫn đầu rời khỏi miếu.
Phương Triều Chu vội vã đứng dậy, nhưng quần áo và tóc tai hắn lúc này còn chưa chỉnh tề, chỉ có thể lên tiếng gọi:
“Tiểu sư đệ, chờ ta một chút!”
Đợi đến khi hắn sửa sang lại quần áo và tóc tai xong, bước ra ngoài thì Tiết Đan Dung đã bay đi bằng kiếm. Phương Triều Chu thấy vậy cũng vội vàng đạp lên kiếm mà theo.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT