Tiết Đan Dung dừng lại một chút, niệm một đạo thuật thanh tẩy, sau đó lấy từ nhẫn trữ vật ra một tấm đệm mềm, trải trên mặt đất. Hắn lại quay sang nhìn Phương Triều Chu trong lòng, thấy người kia gật đầu mới buông tay.
Phương Triều Chu ngồi xuống đệm mềm, liền không nhịn được mà siết chặt lớp áo đang khoác trên người.
Không thể không nói, lúc này trông Phương Triều Chu có vài phần đáng thương. Tóc dài đã sớm bị Lê Nhất Diệp làm rối tung, giờ thì từng lọn rơi tán loạn trên người, vạt áo xộc xệch, trên đó còn dính không ít máu. Gương mặt thường ngày luôn tươi cười giờ lại đờ đẫn hẳn đi.
Tiết Đan Dung ngồi xổm trước mặt hắn, cắn nhẹ môi dưới, rồi niệm một đạo thuật tẩy rửa, làm vết máu trên người Phương Triều Chu biến mất. Nhưng dù vậy, sắc mặt của Phương Triều Chu vẫn không có chuyển biến tốt hơn.
"Nhị sư huynh." Tiết Đan Dung nhẹ giọng gọi.
Tiếng gọi ấy khiến Phương Triều Chu lập tức ngẩng đầu lên.
Khi nhìn rõ khuôn mặt Tiết Đan Dung trước mắt, không hiểu sao Phương Triều Chu lại thấy ấm ức. Tuy hắn cũng không rõ tại sao mình lại thấy ấm ức, nhưng cảm giác đó cứ thế mà dâng lên, khiến hắn mặt dày hỏi:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play