Một bữa ăn sau buổi ghi hình
🍰Thông báo yêu đương sắp tới!
🍰Không có logic, chỉ có sự ngọt ngào, chúc gặm đường ngon miệng.
“Em có chuyện này... muốn nói với mọi người một chút.” Ánh mắt của Phạm Thừa Thừa đảo qua đảo lại, nói đến cuối cùng thì vùi đầu vào chén cơm trắng.
“Hả?” Trịnh Khải gắp một viên bò viên nhân nước.
Chuyện này nói ra sao nghe kỳ kỳ, hay là đừng nói nữa.
Tống Vũ Kỳ dùng ánh mắt dò hỏi Phạm Thừa Thừa, cậu ấy bóp nhẹ cổ tay cô, rồi thú nhận: “Chuyện là… em và Vũ Kỳ đang hẹn hò rồi.”
****************
Không biết đũa của ai rơi xuống đất, phát ra một tiếng "bộp" giòn tan.
“Khoan đã,” Trịnh Khải nhả viên bò viên nóng hổi ra khỏi miệng, “Cậu... cậu với ai cơ??”
Tống Vũ Kỳ lén lút giơ tay lên.
Mọi người xung quanh đều muốn nói gì đó nhưng lại thôi, bầu không khí trên bàn ăn trở nên im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Người đầu tiên phá vỡ sự im lặng là Ngụy Đại Huân. Anh đang cúi xuống nhặt đũa, chiếc ghế cọ vào mặt đất phát ra tiếng động. Anh cười ngại ngùng, thò đầu lên nói: “Nói tiếp đi, còn gì muốn thú nhận thì nói luôn thể đi. Chuyện này là nể mặt Vũ Kỳ nên bọn anh mới không ‘xử’ cậu đấy.”
“Khoan đã, em vừa nói gì?”
Sa Dật dừng tay đang gắp đồ ăn, nhìn chằm chằm vào Ngụy Đại Huân.
“Thì họ vừa công khai xong còn gì.” Anh chỉ vào Phạm Thừa Thừa, rồi lại chỉ vào Tống Vũ Kỳ đang ăn uống ngon lành. “Sao anh lại chẳng quan tâm gì hết vậy?”
Tống Vũ Kỳ ngẩng đầu lên gật đầu: “Đúng thế, em và Thừa Thừa đang yêu nhau.”
“Phạm Thừa Thừa, nhóc con cậu—” Sa Dật đứng bật dậy, cười rồi cầm khăn lau tay định ném về phía cậu. Lý Thần bên cạnh vội ngăn lại, còn Phạm Thừa Thừa thì lập tức đắc ý nói: “Thấy chưa, anh ấy vẫn cưng chiều em mà!”
“Cưng cái con khỉ ấy!” Lý Thần đá vào chân ghế của Phạm Thừa Thừa, “Đừng hòng trông chờ anh nói đỡ cho cậu nhé, cậu cưa mất gái Bắc Kinh của bọn anh rồi còn muốn tụi này về phe cậu á?”
Tống Vũ Kỳ vẫy tay, nhanh chóng nhai xong viên bánh gạo nếp đường đỏ trong miệng, hấp tấp bắt sóng với Lý Thần: “Không có cửa đâu nha!”
Hai người cùng cười hì hì.
Vu Dương cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang diễn ra, không thèm ăn cơm nữa, lấy luôn "dưa" này làm món tráng miệng.
“Thế là hai đứa nãy giờ không đùa thật hả?”
Ngụy Đại Huân tiếp lời: “Thật đấy, yêu đương nghiêm túc rồi.”
“Tôi cứ tưởng hai đứa giỡn chơi thôi. Em gái à,” Dư Dương nâng ly nước gõ gõ xuống bàn trước mặt, Tống Vũ Kỳ cũng nâng ly cụng lại với anh, “Nghe anh một câu, sau này Thừa Thừa mà bắt nạt em, cứ tìm các anh đây nhé.”
“Không cần nói nhiều nữa, tất cả dồn hết vào ly này rồi.”
Uống một hơi, bọt khí từ nước có ga nổ tung trong khoang miệng.
“Trời ạ, chiều nay Thừa Thừa ở bãi bùn tức đến mức dùng khăn ướt ném thẳng vào người người ta, đúng không, Đại Huân?”
Ngụy Đại Huân gật đầu xác nhận, nâng ly cụng với Dư Dương.
“Ủa, sao chẳng ai thắc mắc là bọn em bắt đầu thế nào hết vậy! Mọi người chỉ toàn đùa giỡn!” Phạm Thừa Thừa gõ gõ mặt bàn.
“Bắt đầu thế nào á?” Sa Dật ném một hạt lạc về phía cậu, trêu chọc: “Anh thấy Vũ Kỳ chắc là bị cậu làm mờ mắt rồi!”
“Bố Sa! Bố thật đáng ghét đó nha🥺.”
Tống Vũ Kỳ liếc mắt ra hiệu cho Sa Dật, ý bảo đừng trêu nữa. Vốn đã hồi hộp vì công khai chuyện yêu đương, bị trêu thêm tí nữa là mất hết tự tin. Cô quay sang nắm tay Phạm Thừa Thừa, ghé sát tai dỗ dành.
“Không sao đâu, trêu em đấy mà, sao lại không biết đùa thế.”
Tống Vũ Kỳ cười trêu, gọi cậu là con nít.
Phạm Thừa Thừa vốn đã biết giữ chừng mực, huống chi bản thân cậu cũng không để tâm lời của Sa Dật. Chỉ cần Tống Vũ Kỳ nói thích cậu, thì với cậu, họ nhất định là một cặp trời sinh.
“Em không để ý đâu,” Phạm Thừa Thừa nhỏ giọng giải thích với cô, “Em với anh Sa chỉ đùa thôi.”
“Ối trời, hai người này đúng là không thèm giấu giếm gì luôn rồi.”
Từ xa, Lý Thần thấy hành động thân mật của hai người. Phạm Thừa Thừa lần đầu yêu đương trước mặt người quen, tay thì đổ mồ hôi, đầu thì tựa vào hõm cổ của Tống Vũ Kỳ cười mãi không dứt.
“Đúng là thanh xuân,” Ngụy Đại Huân thì thầm với Vu Dương,
“Cậu xem cái cách họ yêu nhau kìa, ngọt đến sâu răng luôn.”
Nói chuyện thêm một lúc, Sa Dật bảo con ở nhà còn đợi anh về kể truyện cho ngủ, nên nếu mọi người muốn ăn thêm thì cứ tiếp tục, còn anh phải về trước.
Món ăn cũng sắp hết, ai cũng thấy đến lúc đi rồi, thế là cùng nhau thu dọn đồ đạc, người lái xe thì ra gara, người không lái thì tranh thủ bắt xe đi chung.
Tống Vũ Kỳ sợ bị chụp hình, từ chối đi chung xe với Phạm Thừa Thừa, tự mình gọi xe về nhà.
Không biết từ lúc nào trời đổ mưa, mặt đất bên ngoài ướt nhẹp phản chiếu ánh đèn, trong không khí cũng toàn hơi ẩm khiến người hít thở như bị “nhiễm nước”.
Cô hắt xì hai cái liên tiếp, điện thoại hiển thị còn nửa tiếng tài xế mới đến — quán ăn riêng này vốn xây ở vùng ngoại ô, khá xa xôi. Tống Vũ Kỳ nhét điện thoại vào túi áo khoác, vẫy tay tạm biệt nhóm bạn đi xe.
“Lên xe đi.”
Phạm Thừa Thừa hạ kính xe xuống, dùng cằm ra hiệu về phía ghế phụ.
Tống Vũ Kỳ lại lấy điện thoại ra huỷ chuyến, ngồi lên ghế phụ, bên cạnh còn đặt sẵn một ly trà giải rượu.
“Uống vài ngụm đi, dù chị chỉ uống mấy loại nhẹ, nhưng uống vào dễ bị sưng người lắm.”
Phạm Thừa Thừa bật một bản nhạc nhẹ, đường về xa xôi, khiến Tống Vũ Kỳ gần như buồn ngủ. Cô chớp mắt vài cái, rồi mới chợt nhận ra Phạm Thừa Thừa dường như chưa từng lái chiếc xe này bao giờ.
“Xe mới đấy, vừa lên biển số luôn.” Cậu cười tít mắt, bổ sung nửa câu sau:
“Dành riêng để hẹn hò với chi.”