“Bác sĩ, chào bác sĩ, tôi đến khám bệnh.”
Phạm Thừa Thừa gõ cửa rồi bước vào phòng. Bác sĩ lấy giấy bút ra: “Ngồi đi. Cậu thấy không khỏe chỗ nào?”
Anh suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Có thể... ông có tin rằng linh hồn cũng có màu sắc không?”
Bác sĩ không biết trả lời thế nào, Thừa Thừa thở dài, nói: “Để tôi kể ông nghe một câu chuyện.”
Gần đây cơ thể tôi trở nên rất kỳ lạ.
Rõ ràng khi ở nhà thì hoàn toàn bình thường, nhưng mỗi khi ra khỏi cửa là tôi lại mất đi ý thức, lúc tỉnh lại thì lại đang ở một nơi quen thuộc. Ban đầu tôi nghĩ chắc do mình quá mệt, nhưng tình trạng mất trí nhớ ngày một nhiều khiến tôi bắt đầu thấy bất thường. Qua quá trình quan sát, tôi nhận ra cứ hễ ra ngoài thì mười phần có đến tám chín phần là sẽ mất trí nhớ, nên tôi đành đau lòng chọn cách đóng cửa không ra khỏi nhà. Sau một thời gian ở ẩn, tình trạng này biến mất, tôi nghĩ chắc là do trước đó quá mệt nên cũng không để tâm nữa.
Gặp gỡ Tống Vũ Kỳ là một sự tình cờ. Sau khi tôi trở lại bình thường, vào một ngày như bao ngày khác, tôi dạo bước bên bờ biển, đá đá cát dưới chân vì chán, gió biển thổi nhẹ qua má khiến tôi bỗng thấy mơ màng. Rồi tôi gặp một cô gái cũng đang ngồi một mình. Tôi chậm rãi đến gần, ngồi cạnh cô ấy. Cô ấy rất hoạt bát, chúng tôi trò chuyện rất lâu, từ chuyện học hành đến chuyện gia đình. Mãi tới hoàng hôn tôi mới chợt nhận ra — tôi đã rung động với một cô gái chỉ vừa gặp lần đầu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play