02.
“Lúc đó…” – giọng Phạm Thừa Thừa mang theo một tia khàn khàn rất khó nhận ra, xen chút hối hận? – “Bọn mình đang tranh giành linh châu. Anh thấy em ôm viên linh châu cà chua kia…” Anh liếm nhẹ đôi môi khô khốc, “Anh cũng không hiểu lúc đó đầu óc bị gì… liền xông tới, ngay trước mặt mọi người… ‘bóp’ một cái, bóp nổ nó.”
Anh dùng tay làm động tác bóp, trong mắt là vẻ áy náy sâu sắc. “Lúc đó em nổi đoá lên, mặt đỏ bừng, chỉ thẳng vào anh hét: ‘Anh dám bóp tôi?!’”
Tống Vũ Kỳ nhớ rõ khoảnh khắc ấy. Cơn tức giận quá lớn khiến cô buột miệng nói bừa. Thế mà tên Phạm Thừa Thừa kia còn cố tình hiểu sai, cười đểu hỏi lại: “Nói cái gì đấy?” Khiến cô càng tức điên, vội vã chữa: “Bóp cà chua của tôi!” Kết quả anh ta lại thêm một câu: “Nói cho rõ vào!” Đúng là châm dầu vào lửa!
“Sau đó là cảnh cả đội chạy tán loạn đi tìm linh châu mới.” – Giọng Phạm Thừa Thừa chùng xuống, mang theo cảm giác sợ hãi tột độ – “Em chạy vội quá, sắc mặt càng lúc càng tái. Lúc đó anh đứng gần, tận mắt thấy… thấy bước chân em lảo đảo, rồi… ngã xuống ngay trước mặt anh.”
Cơ thể anh hơi nghiêng về phía trước, hai tay siết chặt thành nắm đấm, khớp tay trắng bệch, như thể anh đang sống lại khoảnh khắc kinh hoàng ấy.
“Em cứ thế ngã xuống, mặt trắng bệch như tờ giấy, gọi sao cũng không tỉnh… anh lay thế nào cũng không có phản ứng…” – Giọng anh bắt đầu run, run rẩy như sắp vỡ tan, “Trong đầu anh chỉ còn một tiếng ong ong, không nghe thấy gì, không nhìn thấy gì. Anh tưởng… tưởng mình đã chọc giận em đến mức đó… tưởng em… chết vì giận anh rồi…”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play