Cố Văn Việt không có ham muốn ăn uống gì, chủ yếu là ngồi xem em họ nhỏ ăn như gió cuốn mây tan.
Cậu nhắc nhở hắn: “Ăn từ từ thôi, chúng ta không cần vội đâu.”
Đoán không sai thì lúc nào đến lượt bọn họ đi vào, tự nhiên sẽ có người đến nhắc.
Cố Văn Tuyển mở nắp chai nước khoáng, ngửa cổ tu một hơi dài, quay sang nói với Văn Việt ca trước sau vẫn vân đạm phong khinh, thong thả nhẹ nhàng: “Em đói lắm rồi.”
Thiếu niên mười bảy tuổi, chạy nhảy khắp nơi, lại vừa bị kinh sợ một phen, đói bụng kêu réo cũng là chuyện bình thường.
Cố Văn Việt khoanh tay, cười lạnh không khách khí: “A, vừa rồi ai nói là ‘không sao đâu, chúng em không đói’ vậy?”
“……”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT