Chuyện này vốn chỉ là một chi tiết nhỏ, qua rồi thì thôi.
Không ngờ sáng hôm sau khi chuẩn bị khởi hành, vừa lên xe ngựa thì có một nam tử trẻ tuổi, mặc giáp nhẹ, tập tễnh đi tới trước xe. Thiên Hà chặn lại, hắn nói muốn đến cảm ơn ân nhân đã cứu mình. Nghe hai chữ “ân nhân”, Thiên Hà liền ngẩn ra trong chốc lát.
Thiên Diệp chau mày: “Ở đây không có ân nhân của ngươi.”
Người thanh niên đó là một tướng trẻ dưới trướng của Lệnh Hồ Dận, họ Tiếu tên Thời Khanh. Hôm qua hắn lên núi, bị rắn độc cắn, tưởng chừng khó giữ mạng, ai ngờ tướng quân đã cứu được hắn, lại còn giữ được cả chân. Hôm nay vừa tỉnh lại, hắn liền tìm đến tướng quân cảm ơn, không ngờ sau khi dập đầu xong thì tướng quân nói với hắn rằng người cứu hắn là người khác. Vậy nên hắn mới tìm đến chỗ của Chu Lang.
“Người ngồi trong xe chính là Chu công tử?” Tiếu Thời Khanh hỏi.
Nghe người này biết đến Chu Lang, thần sắc của Thiên Diệp càng trở nên không vui: “Công tử không tiếp khách.”
Tiếu Thời Khanh là lang tướng, rất có uy tín trong quân. Với thân phận như vậy mà Thiên Diệp nói lời như thế quả thực không thích hợp, nhưng Tiếu Thời Khanh không để ý. Hắn nghe ra được trong lời nói của đối phương có sự địch ý mơ hồ, nên càng thêm thành khẩn: “Tại hạ chỉ muốn nói lời cảm ơn Chu công tử, không có ý gì khác.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play