04.
Bạch Lộc chăm chú nhìn tờ giấy nhớ dán trên gương hóa trang, bốn chữ “Chúc mừng sinh nhật” đã lặp đi lặp lại trong tầm mắt suốt năm phút. Hôm nay là sinh nhật thứ 28 của cô, cũng là ngày quay thứ 47 của 《Phượng Lệ Cửu Thiên》.
Người trong gương mắt vẫn còn hoe đỏ, búi tóc hơi rối, cổ áo phục trang còn lấm tấm nước mắt từ cảnh khóc lúc nãy.
“Chị Bạch Lộc ơi!” Tiểu Vũ hớt hải chạy vào phòng hóa trang, tay ôm một chiếc hộp đen buộc nơ bạc sáng lấp lánh.
“Mới có người gửi cái này tới nè, không ký tên!”
Bạch Lộc nhíu mày nhận lấy chiếc hộp.
Từ sau đêm chơi trò chơi hôm đó, Tăng Thuấn Hy lại ít xuất hiện ở phim trường hơn, chỉ thỉnh thoảng nhờ trợ lý gửi vài bản đề xuất chỉnh sửa kịch bản.
Nhưng mỗi lần tình cờ chạm mặt, ánh mắt anh nhìn cô… luôn khiến cô liên tưởng đến một con thú dữ đang ẩn nấp trong rừng sâu kiên nhẫn, nguy hiểm và không hề rời mắt khỏi con mồi.
Khoảnh khắc chiếc hộp được mở ra, cả phòng hóa trang nín thở.
Trên nền nhung đen tuyền là một sợi dây chuyền cổ tinh xảo.
Chính giữa là viên hồng ngọc huyết bồ câu hình giọt lệ, xung quanh được bao bọc bởi những sợi vàng mảnh như tơ. Dưới ánh đèn, ánh sáng từ viên đá tỏa ra một thứ hào quang cổ kính và đầy mê hoặc.
“Trời ơi! Đây… đây chẳng phải là bộ ‘Phượng Huyết Lệ’ trong bảo tàng sao?”
Chuyên viên tạo hình hít một hơi lạnh, “Năm ngoái đấu giá lên đến gần tám con số đấy!”
Bạch Lộc lập tức rụt tay lại.
Cô từng nghe nói đến bộ trang sức này tương truyền là tín vật định tình mà một vị quân phiệt thời Dân Quốc đã đặt làm riêng cho người kỹ nữ ông ta si mê.
Bên trong viên bảo thạch còn khắc tám chữ: “Lấy huyết lệ ta, rèn vinh quang nàng.” (nghĩa là Lấy máu và nước mắt ta, rèn nên vinh quang cho nàng.)
Sau này nữ kỹ sinh chết bi thảm, còn vị quân phiệt cả đời ôm hận không nguôi.
“Cái này quá đắt, tôi không thể nhận.”
Bạch Lộc lập tức đóng sập hộp lại, giọng nói mang theo chút run rẩy.
Tiểu Vũ lục lọi trong hộp:
“Có một tấm thiệp… Ơ? Là thơ à?”
Bạch Lộc nhận lấy tấm thiệp mạ vàng, trên đó là dòng chữ viết bằng bút máy:
“Em xứng đáng với mọi báu vật trên đời. ____ Z”
Nét chữ sắc như dao, nhưng nét cuối cùng lại hơi chếch lên, để lộ sự dịu dàng lúc viết ra câu ấy.
“Z… là Tăng Thuấn Hy hả?”
Tiểu Vũ trợn tròn mắt, “Trời ơi, lãng mạn muốn xỉu luôn!”
“Đây là vượt giới hạn rồi.”
Bạch Lộc đẩy hộp trang sức ra xa, “Liên hệ trợ lý của anh Tăng, trả lại nguyên vẹn.”
Lúc đó, chị Linh bước vào, vừa thấy sợi dây chuyền thì sắc mặt lập tức thay đổi:
“Tôi vừa nhận tin Hoa Duyệt đồng ý cho em giải ước vô điều kiện.”
Chị hạ giọng, “Kỳ lạ nhất là… họ còn không đòi phí vi phạm hợp đồng.”
Bạch Lộc sững người:
“Không có điều kiện gì?”
“Không một điều kiện nào.”
Chị Linh nhíu mày như đang giải một phương trình không nghiệm:
“Giống như có ai đó… đã thay em trả giá rồi.”
Ánh mắt Bạch Lộc vô thức nhìn về phía sợi dây chuyền.
Viên hồng ngọc trong ánh đèn giống như một giọt máu đông lại, đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Cô bỗng nhớ tới câu nói ấy của Tăng Thuấn Hy:
“Em xứng đáng với mọi báu vật trên đời.”
Tối hôm đó sau khi tan làm, Bạch Lộc một mình gõ cửa phòng suite của Tăng Thuấn Hy.
Cô mặc chiếc áo thun trắng đơn giản, quần jean, tay cầm chiếc hộp đen nhỏ.
Cánh cửa mở ra, Tăng Thuấn Hy dường như vừa tắm xong, tóc còn nhỏ nước.
Áo choàng tắm trắng buộc hờ, để lộ xương quai xanh và một vết sẹo dài phía trên vai.
Anh cầm nửa ly whisky, đá lạnh va vào thành ly vang lên những tiếng leng keng.
“Chúc mừng sinh nhật.”
Anh hơi nghiêng người nhường lối, giọng nói tự nhiên như thể đã đoán trước được sự xuất hiện của cô.
Bạch Lộc đứng nguyên ở cửa, không bước vào.
“Cái này… tôi trả lại anh. Nó quá quý giá, tôi không thể nhận.”
Tăng Thuấn Hy nhận hộp, tiện tay ném lên ghế sofa.
“Không thích à?”
“Không phải chuyện thích hay không.”
Bạch Lộc hít sâu, “Đây là nguyên tắc nghề nghiệp. Diễn viên không nên nhận quà đắt tiền như vậy từ nhà đầu tư.”
“Tôi tưởng chúng ta là bạn.”
Tăng Thuấn Hy nhấp một ngụm rượu, yết hầu chuyển động lên xuống.
“Bạn bè tặng quà sinh nhật, không có gì sai cả.”
“Bạn bè… không ai tặng nữ trang trị giá hàng chục tỷ cả.”
“Nếu người bạn đó tình cờ… rất giàu thì sao?”
Bạch Lộc nghẹn lời.
Tăng Thuấn Hy thuận thế tiến thêm một bước, hơi ấm sau khi tắm hòa cùng hương whisky nồng nàn bao phủ lấy cô.
“Em có biết hồng ngọc tượng trưng cho điều gì không?”
Anh đưa tay lên, ngón tay chỉ khẽ chạm vào xương quai xanh của cô:
“Là đam mê, là phẩm giá, và…”
Ngón tay anh chậm rãi trượt xuống vùng ngực cô,
“...là một trái tim không thể khuất phục.”
Bạch Lộc lùi lại một bước, lưng áp sát vào khung cửa:
“Tăng tổng, chuyện giải ước với Hoa Duyệt…”
“Không liên quan đến tôi.”
Tăng Thuấn Hy xoay người bước đến bên khung cửa sổ sát đất, để lại bóng lưng cao lớn, thanh thoát.
“Tôi chỉ tình cờ… quen biết cổ đông mới của bọn họ thôi.”
“‘Tình cờ’ à?”
Bạch Lộc bật cười lạnh,
“Giống như việc anh ‘tình cờ’ đầu tư vào bộ phim này, ‘tình cờ’ trở thành người trao giải đúng hôm tôi gãy gót giày?”
Tăng Thuấn Hy im lặng nhìn ra ánh đèn rực rỡ bên ngoài cửa sổ, bóng dáng anh phản chiếu lờ mờ trên lớp kính.
Một lúc sau, anh mới mở lời:
“Em biết vì sao tôi thích xem em diễn không?”
Không đợi cô trả lời, anh nói tiếp:
“Vì chỉ khi ở trong nhân vật, em mới cho phép bản thân yếu đuối.”
Anh quay đầu lại, ánh mắt sắc như lưỡi dao:
“Còn ngoài đời, Bạch Lộc ngay cả lòng tốt của người khác cũng phải nghi ngờ mới yên tâm.”
Câu nói ấy như một mũi kim, đâm trúng phần mềm yếu nhất trong lòng Bạch Lộc. Cô vừa định mở miệng phản bác thì điện thoại bỗng vang lên — là chị Linh.
“Có chuyện rồi! Em và Tăng Thuấn Hy lên hot search rồi!”
Bạch Lộc cuống cuồng mở Weibo.
Hashtag #Bạch_Lộc_Tăng_Thuấn_Hy_Hẹn_Hò_Lúc_Nửa_Đêm hiển nhiên nằm chễm chệ ở vị trí số một.
Bức ảnh đính kèm là cảnh cô đứng trước cửa phòng khách sạn của anh, góc chụp cực kỳ hiểm hóc, đầy ám muội.
“Chết tiệt!” Bạch Lộc chửi thầm một tiếng, “Có phóng viên lẻn vào khách sạn rồi.”
Tăng Thuấn Hy lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh.
Anh liếc qua màn hình điện thoại, thậm chí còn bật cười khẽ:
“Chụp cũng không tệ.”
“Không có gì buồn cười cả!”
Bạch Lộc nóng nảy đi qua đi lại trong phòng, “Ngày mai báo chí sẽ viết gì đây?
‘Ảnh hậu mới nổi ôm gối leo thang’?
‘Đổi vai bằng quy tắc ngầm’?”
Tăng Thuấn Hy đặt ly rượu xuống:
“Tôi có thể ra thông cáo làm rõ.”
“Rồi sao nữa? Càng giải thích càng rối.”
Bạch Lộc đưa tay ôm đầu, “Tốt nhất là chúng ta tạm thời đừng gặp nhau.
Đợi sóng yên biển lặng hẵng tính.”
Vẻ mặt Tăng Thuấn Hy lạnh đi rõ rệt:
“Tùy em.”
Anh quay người về phía bàn làm việc, lấy ra một tập tài liệu:
“Đây là bản chỉnh sửa cuối cùng của kịch bản.
Tối nay vốn định bàn với em về phần kết của nhân vật Phượng Cửu.”
Giọng anh lạnh lùng, hoàn toàn trở lại với dáng vẻ nghiêm túc của một nhà đầu tư:
“Giờ thì em tự đọc đi.”
Bạch Lộc nhận lấy tập kịch bản, cảm thấy một cơn nghẹn nặng trĩu nơi lồng ngực.
Cô quay người định rời đi, nhưng ánh mắt lại vô tình quét qua quyển sổ tay mở sẵn trên bàn.
Bên trong kín đặc những dòng phân tích về nhân vật trong 《Phượng Khóc Cửu Trùng Thiên》, chữ viết ngay ngắn đến mức gần như ám ảnh.
Trang đầu tiên đề “Đường cong phát triển tâm lý Phượng Cửu” bên cạnh dán một mẩu giấy ghi chú nhỏ:
“Hỏi thêm ý kiến Bạch Lộc.”
Khoảnh khắc đó, cô chợt nhận ra
Tăng Thuấn Hy nghiêm túc với dự án này… hơn rất nhiều so với những gì cô tưởng.
“Thật ra…”
Cô do dự quay đầu lại,
“Đằng nào cũng bị chụp rồi, hay là… ta tranh thủ thảo luận kịch bản thật đi?”
Tăng Thuấn Hy nhướng mày:
“Còn nguyên tắc nghề nghiệp thì sao?”
“Cho cái nghề nghiệp chết tiệt đó ra rìa đi.”
Bạch Lộc buông túi xách xuống, đi thẳng đến sofa rồi ngồi xuống:
“Thật ra tôi cũng có vài suy nghĩ về đoạn kết.”
Họ thảo luận suốt ba tiếng đồng hồ.
Khi Bạch Lộc cuối cùng cũng gập kịch bản lại, bên ngoài cửa sổ trời đã hửng sáng.
Cô kinh ngạc nhận ra:
Tăng Thuấn Hy hiểu nhân vật Phượng Cửu còn sâu sắc hơn cả cô tưởng.
Những đề xuất chỉnh sửa mà anh đưa ra đều cực kỳ chính xác, đánh trúng vào cốt lõi nội tâm của vai diễn.
“Anh thật sự rất hiểu diễn xuất đấy,”
Cô không kìm được mà bật thốt lên.
Tăng Thuấn Hy đang rót ly rượu thứ hai, nghe vậy thì tay khựng lại:
“Mẹ tôi từng là diễn viên kịch nói.”
Đây là lần thứ hai Bạch Lộc nghe anh nhắc đến gia đình.
Cô vừa định hỏi thêm thì Tăng Thuấn Hy lại bất ngờ đổi đề tài:
“Tháng sau đoàn phim sẽ đi Vân Nam quay ngoại cảnh, em chuẩn bị đến đâu rồi?”
“Cũng gần xong rồi. Mà…” Bạch Lộc do dự một chút,
“Cảm ơn anh vì sợi dây chuyền, tuy em không thể nhận… nhưng em hiểu tấm lòng.”
Tăng Thuấn Hy khẽ cong môi cười:
“Anh giữ lại, đợi khi nào em đổi ý.”
Bạch Lộc khẽ lắc đầu, bật cười rồi đứng dậy chào ra về.
Khi đến cửa, cô như chợt nhớ ra điều gì:
“À đúng rồi, sao anh biết sinh nhật em?”
“Baidu Baike.” Tăng Thuấn Hy dựa người lên khung cửa, ánh mắt dịu dàng:
“Với lại… mười năm trước em từng đăng một bài trên diễn đàn trường: ‘Ước nguyện sinh nhật tuổi 20 – trở thành một diễn viên thật sự’.”
Bạch Lộc đứng sững tại chỗ. Diễn đàn đó đã đóng cửa từ lâu, đến cả cô cũng không nhớ nổi tài khoản và mật khẩu.
Về đến phòng, cô trằn trọc mãi không ngủ được.
Không hiểu nghĩ gì, cô bật máy tính lên, lần theo lời anh nói mà tìm lại bài đăng cũ.
Lật hơn mấy chục trang, cô thực sự tìm thấy nó.
Thời gian đăng là 2:17 sáng, ngày 18 tháng 5 năm 2013, nội dung chỉ có đúng một dòng:
“Ước nguyện sinh nhật tuổi 20 – trở thành một diễn viên thật sự. Cố lên, Tiểu Lộc!”
Bên dưới là một dòng bình luận nặc danh:
“Em sẽ trở thành vì sao sáng nhất.”
Bạch Lộc nhìn chằm chằm vào dòng bình luận đó, ngón tay run nhẹ.
Cô nhấn vào hồ sơ người gửi — địa chỉ email đăng ký có hậu tố là z.s.x@…
“Đinh.”
Tiếng báo thư mới kéo cô khỏi dòng suy nghĩ.
Là chị Lâm gửi đến tài liệu giải trừ hợp đồng với Hoa Duyệt.
Trong đó đính kèm một tệp lạ được mã hóa, tên là “Bạch Lộc_Ghi chép tài trợ.”
Cô tải xuống và thử mở ra — cần mật khẩu.
Theo phản xạ, cô gõ: fengxuelei (pinyin của “Phượng Huyết Lệ”).
Tệp mở được.
Trên màn hình hiện ra một bản ghi chép tài trợ vô cùng chi tiết, kéo dài suốt 5 năm.
Người nhận là Trường Tiểu học Tinh Quang ở vùng núi Lệ Giang, Vân Nam.
Con ngươi Bạch Lộc bỗng co rút — đó là nơi cô từng tham gia dạy học tình nguyện khi còn đại học!
Điều khiến cô sững người hơn là:
Ở mục người tài trợ, rõ ràng viết “Tăng Thuấn Hy”,
và trong phần ghi chú là: “Tiếp tục thực hiện kế hoạch giảng dạy của cô giáo Bạch Lộc năm ấy.”
Dòng tài trợ cuối cùng được ghi nhận là tuần trước,
với số tiền đủ để xây dựng lại toàn bộ khu lớp học.
Dòng nhắn cuối cùng viết:
“Phòng nhạc dùng rèm màu xanh lam – màu mà cô giáo Bạch thích.”
Ánh mắt Bạch Lộc dần trở nên mờ nhòe.
Mùa hè ngắn ngủi tám năm trước, cô từng hứa với đám trẻ rằng sẽ quay lại dạy chúng hát.
Nhưng rồi vì sự nghiệp diễn xuất và ánh hào quang, lời hứa ấy đã dần bị chôn vùi trong đáy tim cô — trở thành một vết gợn không thể nguôi.
Tăng Thuấn Hy làm sao biết được tất cả những điều ấy?
Và tại sao lại âm thầm làm nhiều như vậy?
——
Điện thoại rung lên đột ngột, là tin nhắn thoại từ Tiểu Vũ gửi đến:
“Chị Bạch Lộc ơi! Em vừa moi được một tin chấn động từ trợ lý của anh Tăng! Ổng nói ban đầu đầu tư vào bộ phim này… là để tiếp cận chị đó!!”
Trái tim Bạch Lộc như khựng lại một nhịp.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ — ánh trăng dịu dàng trải dài như mặt nước, nơi xa là phim trường 《Phượng Khốc Cửu Thiên》 đang yên tĩnh chìm trong bóng đêm.
Ngôi kiến trúc cổ được dựng lại kia đứng trầm mặc giữa ánh sáng nhàn nhạt, bên trên cửa lớn treo một tấm bảng hiệu vừa mới được thay, nét bút mạnh mẽ rắn rỏi viết tên phim — chính tay Tăng Thuấn Hy đề chữ.
Cô chợt nhớ đến cảm giác rung động khi lần đầu cầm kịch bản trên tay — vì một câu thoại của Phượng Cửu mà đứng lặng hồi lâu:
“Thứ xa xỉ nhất trên đời này, không phải vàng bạc châu báu… mà là có người nhớ được mọi dáng vẻ của ngươi.”
Giờ phút này, cô rốt cuộc cũng hiểu được — câu thoại ấy không chỉ viết cho nhân vật.
Mà là một người thật lòng — viết tặng riêng cho cô.