01.

Dưới ánh đèn sân khấu, từng hạt bụi lơ lửng đều đang nhảy múa.

Bạch Lộc đứng trong bóng tối phía sau hậu đài, qua khe rèm sân khấu nhìn ra đại sảnh trao giải kín chỗ. Ánh đèn pha lê phản chiếu lấp lánh như những mảnh kim cương vụn, rải rác trên vai khách mời. Cô vô thức xoa nhẹ vết sẹo trên cổ tay trái — dấu tích để lại từ một lần quay phim nguy hiểm ba năm trước.

“Cô Bạch, năm phút nữa sẽ đến lượt cô lên sân khấu.” Một nhân viên hậu trường khẽ nhắc nhở.

Cô gật đầu, hít sâu một hơi. Là ứng cử viên cho giải Nữ chính xuất sắc nhất tại Kim Phụng năm nay, đồng thời cũng là khách mời biểu diễn tiết mục cuối cùng, đêm nay dù có đoạt giải hay không, thì với cô, cũng là một cột mốc quan trọng trong sự nghiệp.

“Đã kiểm tra gót giày chưa?” Chị Linh – người quản lý của Bạch Lộc – bước nhanh tới, tay cầm ly giữ nhiệt.

Trợ lý Tiểu Vũ ngồi xổm xuống:

“Vừa mới kiểm tra xong, không vấn đề gì cả.” Vừa nói, cô vừa cẩn thận kiểm tra lại đôi giày múa đặt riêng, được đính đầy pha lê Swarovski lấp lánh.

Bạch Lộc đón lấy ly nước ấm, nhấp một ngụm nhỏ, vị ngọt của mật ong tan ra nơi đầu lưỡi. Từ xa, giọng người dẫn chương trình vang lên đầy khí thế:

“Ngay sau đây, xin mời nữ diễn viên nổi tiếng Bạch Lộc mang đến cho chúng ta tiết mục ——《Ánh Sao》!”

Tiếng vỗ tay vang lên như thủy triều dâng. Bạch Lộc ưỡn thẳng lưng, khóe môi nhếch lên nụ cười rạng rỡ quen thuộc, sải bước tiến về phía ánh sáng rực rỡ nơi sân khấu.

Nhưng đúng khoảnh khắc bước lên sân khấu, gót giày bên phải của cô đột nhiên lỏng ra.

Thân thể mất thăng bằng chỉ trong tích tắc, hàng loạt hình ảnh lướt qua đầu cô —— tiêu đề scandal ngày mai, tiền phạt vi phạm hợp đồng với nhà tài trợ, những lời mỉa mai của antifan…

Một cánh tay rắn chắc kịp thời vòng qua đỡ lấy eo cô, tay còn lại nắm chặt cổ tay cô.

Một mùi hương lạnh mát của tuyết tùng phảng phất quanh mũi, xen lẫn chút mùi thuốc lá nhè nhẹ khó nhận ra.

“Cẩn thận.”

Giọng nam trầm thấp vang lên bên tai. Bạch Lộc ngẩng đầu, ánh mắt chạm phải một đôi mắt sâu thẳm.

Người đàn ông có đường nét khuôn mặt rõ ràng, sống mày cao in bóng dưới ánh đèn, khiến ánh nhìn thêm phần thâm trầm. Cô ngay lập tức nhận ra — đó là một trong những khách mời trao giải tối nay, Tăng Thuấn Hy, người thừa kế của tập đoàn Tăng thị.

"Cảm ơn." Cô khẽ nói lời cảm ơn, cố gắng đứng vững nhưng phát hiện gót giày đã hoàn toàn gãy rời.

Ánh mắt Tăng Thuấn Hy hạ xuống, hơi nhíu mày. Chỉ một giây sau, trong ánh nhìn chăm chú của cả hội trường, anh quỳ một gối xuống, cẩn thận tháo đôi giày múa bị hỏng của cô ra, rồi — cởi đôi giày da của chính mình.

"Đi tạm giày tôi." Giọng anh rất nhẹ, nhưng không cho phép từ chối.

Bạch Lộc tròn xoe mắt kinh ngạc — đây rõ ràng là giày da cao cấp đặt riêng, bên trong vẫn còn hơi ấm. Chưa kịp phản ứng, Tăng Thuấn Hy đã đứng dậy, chân chỉ đi tất đen, dẫm lên nền đá cẩm thạch lạnh buốt, rồi lịch thiệp đưa tay ra cho cô vịn.

Một loạt đèn flash dưới sân khấu nổ tung.

Nhạc dạo đã vang lên, không còn thời gian để do dự. Bạch Lộc nhẹ nhàng đặt tay vào khuỷu tay anh, nhón chân xỏ vào đôi giày da rộng hơn một cỡ. Mặt trong giày có dòng chữ mạ vàng chạm nhẹ vào lòng bàn chân cô — Z.S.X, viết tắt tên anh: Tăng Thuấn Hy.

"Chúc em may mắn." Khi anh buông tay, đầu ngón tay lướt nhẹ qua mặt trong cổ tay cô, để lại một cảm giác tê dại mơ hồ.

Tiết mục diễn ra rất thành công.

Dù mang đôi giày không vừa chân, Bạch Lộc vẫn thể hiện hoàn hảo bài múa đương đại ấy. Khi cúi chào kết thúc, cô liếc sang bên cánh gà — Tăng Thuấn Hy đang đứng yên lặng, ánh mắt dõi theo cô như chiếc bóng.

Về đến hậu trường, cô lập tức bảo Tiểu Vũ đi tìm Tăng Thuấn Hy để trả lại giày và cảm ơn, nhưng được báo rằng anh đã rời đi rồi.

"Chị Bạch Lộc, chị lên hot search rồi!" Tiểu Vũ cầm điện thoại chạy vội vào phòng hóa trang, màn hình hiện rõ dòng hashtag: #Tăng Thuấn Hy Bạch Lộc Bế công chúa đang leo top.

Trong ảnh là khoảnh khắc Tăng Thuấn Hy nửa quỳ dưới đất giúp cô xỏ giày, hàng mi rũ thấp in bóng hình cánh quạt lên gương mặt. Còn cô, môi hơi hé vì bất ngờ, đôi tai đỏ ửng — tất cả đều bị ống kính bắt trọn không sót.

"Góc này chụp lên nhìn y như đang cầu hôn ấy..." Tiểu Vũ lẩm bẩm.

Chị Linh cau mày lướt nhanh trên chiếc iPad:

“Tăng Thuấn Hy, 32 tuổi, người thừa kế duy nhất của tập đoàn Tăng thị. Công ty công nghệ trực thuộc định giá hơn trăm tỷ, năm ngoái bắt đầu đầu tư vào điện ảnh. Tác phong kín tiếng, nhưng tin đồn...”

Chị dừng lại một nhịp, “Thay bạn gái còn nhanh hơn thay xe.”

Bạch Lộc tháo đôi bông tai xuống, làn kim loại lạnh lẽo thấm vào đầu ngón tay. Cô chợt nhớ đến hơi ấm trong đôi giày da ấy, và những đường gân xanh nổi lên nơi cổ tay người đàn ông khi anh đỡ lấy cô.

“Điều tra xem ai đã động vào giày của tôi.” Cô khẽ nói.

Chị Linh gật đầu:

“Đã bắt đầu điều tra rồi. Ngoài ra…”

Chị đưa cho cô một xấp tài liệu, “Tăng thị Ảnh nghiệp vừa gửi lời mời đóng phim. Dự án cổ trang cấp S+, đích danh yêu cầu em làm nữ chính.”

Bạch Lộc lật trang bìa, bốn chữ mạ vàng 《Phượng Lệ Cửu Thiên》 lấp lánh nhẹ dưới ánh đèn. Không hiểu vì sao, cô lại bất chợt nhớ đến hình ảnh Tăng Thuấn Hy quỳ dưới sân khấu, sau gáy lộ ra một mảng da nhỏ — cùng hình xăm màu đen nhàn nhạt, mờ mờ ẩn hiện…

Nhìn có vẻ giống... một chữ cái nào đó — L.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play