Các mom ơi, 《Phượng Lệ Cửu Thiên》 là cái tên buộc phải mượn theo tình tiết trong truyện, mong mọi người đừng để tâm quá nha 🙏🏻🙏🏻🙏🏻
----------------
02.
Ngón tay Bạch Lộc đã lướt trên máy tính bảng đến lần thứ ba mươi bảy, bản kế hoạch dự án 《Phượng Lệ Cửu Thiên 》bị cô xem đến mức sắp nát luôn rồi. Cảnh đêm Thượng Hải ngoài cửa sổ mờ nhòe trong màn mưa, ánh đèn neon loang loáng thành từng vệt màu. Chiếc taxi chậm rãi dừng lại trước tòa nhà Tăng Thị.
“Em chắc chắn muốn nhận phim này sao?”
Chị Linh đưa cho cô một ly Americano nóng, chân mày nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết muỗi,
“Quay kín sáu tháng, trong thời gian đó không được nhận bất kỳ hoạt động thương mại nào — với một người đang trong giai đoạn nổi tiếng như em, đây đúng là đòn chí mạng đấy.”
Bạch Lộc nhấp một ngụm cà phê, vị đắng lan dần nơi đầu lưỡi.
“Kịch bản rất ổn, đạo diễn là Trần Mặc, ekip cũng toàn hàng top.” Cô ngừng lại một chút, rồi nói tiếp:
“Với lại, thù lao cao gấp ba lần giá thị trường.”
Tiểu Vũ ngồi cạnh phấn khích xen vào:
“Quan trọng nhất là nhà đầu tư siêu cấp đẹp trai! Gương mặt của Tăng Tuấn Hề đúng kiểu——”
“Đúng kiểu phiền phức.”
Chị Linh lạnh lùng ngắt lời,
“Mấy công tử nhà giàu đầu tư làm phim, mười người thì chín là để tán nữ minh tinh. Người còn lại cũng chỉ là chơi cho vui.”
Bạch Lộc đặt ly cà phê vào thùng rác trên xe, khẽ chỉnh lại cổ áo vest.
Hôm nay cô cố tình chọn một bộ vest màu xám đậm kín đáo nhất, tóc búi gọn gàng không sót một sợi, đến cả nước hoa cũng không xịt.
“Bất kể anh ta có mục đích gì, mình cứ xem dự án trước đã. Nếu điều kiện không phù hợp, thì dù tài nguyên có tốt đến mấy cũng không nhận.”
Cánh cửa phòng họp tầng cao nhất của tòa nhà Tăng Thị từ từ mở ra, bước chân của Bạch Lộc khẽ khựng lại trong chốc lát. Ở cuối bàn họp dài, người ngồi không phải là vị phụ trách dự án như cô dự đoán, mà là chính Tăng Thuấn Hy.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo len cổ lọ màu đen, tay áo xắn lên để lộ cánh tay thon gọn rắn chắc, ngón áp út bên phải đeo một chiếc nhẫn đồng cổ xưa. Khác hẳn với hình tượng quý ông lịch lãm trong lễ trao giải đêm nọ, lúc này toàn thân anh tỏa ra khí chất lười nhác nhưng đầy nguy hiểm, như một con báo đang nửa tỉnh nửa ngủ.
“Cô Bạch, ngưỡng mộ đã lâu.”
Anh không đứng dậy, chỉ hơi gật đầu, nhưng ánh mắt thì như tia X quét từ đầu đến chân cô một lượt.
Bạch Lộc giữ nguyên nụ cười chuyên nghiệp, chọn chỗ ngồi xa anh nhất:
“Tổng giám đốc Tăng đích thân tham dự, thật khiến chúng tôi bất ngờ.”
“Tôi luôn nghiêm túc với những dự án mình đầu tư.”
Tăng Thuấn Hy đẩy tới một tập tài liệu được đóng bìa tinh tế:
“Đây là toàn bộ kế hoạch của 《Phượng Lệ Cửu Thiên》 — bao gồm phân tích nhân vật, thiết kế bối cảnh và kịch bản phân cảnh.”
Bạch Lộc mở tập hồ sơ ra, con ngươi khẽ giãn lớn. Đây không phải bản giới thiệu dự án thông thường, mà là một bản phân tích được “đo ni đóng giày” cho riêng cô.
Tính cách, hành trình phát triển của nữ chính 《Phượng Cửu》, thậm chí cả chuyển biến cảm xúc trong từng phân đoạn trọng điểm, đều trùng khớp một cách hoàn hảo với phong cách diễn xuất của cô.
“Ngài rất hiểu rõ kịch bản.” Cô thận trọng nhận xét.
Tăng Thuấn Hy khẽ nhếch môi cười:
“Tôi chỉ hiểu rõ em.”
Không gian trong phòng họp lập tức lặng ngắt như tờ.
Tiểu Vũ hít một hơi lạnh, chị Linh thì lập tức cảnh giác.
Bạch Lộc cảm thấy một luồng lạnh lẽo lặng lẽ bò dọc sống lưng, cô cầm ly nước lên để che giấu sự bối rối.
“Cảnh xoay tách trà bằng tay trái trong 《Xuân Tàn》, điệu nhảy ngẫu hứng dưới mưa trong 《Hắc Hà》, nụ cười ngập ngừng ở đoạn kết 《Quy Lộ》…”
Tăng Thuấn Hy liệt kê như thể đọc thuộc lòng,
“Những chi tiết đó không có trong kịch bản — nhưng lại là khoảnh khắc tỏa sáng nhất của nhân vật.”
Ngón tay Bạch Lộc vô thức siết chặt.
Những lựa chọn diễn xuất nhỏ nhặt như vậy, đến cả giới phê bình cũng hiếm ai chú ý.
Làm sao anh có thể——
“Vậy nên, tôi không nghĩ có ai thích hợp với vai 《Phượng Cửu》 hơn cô.”
Giọng điệu Tăng Thuấn Hy chuyển về nghiêm túc,
“Dĩ nhiên, các điều khoản cụ thể có thể thảo luận thêm. Yêu cầu duy nhất của tôi — là toàn tâm toàn ý.”
Chị Linh lập tức lên tiếng:
“Quay kín sáu tháng là không khả thi, Bạch Lộc còn ba hợp đồng đại diện thương hiệu cao cấp, ít nhất cũng cần——”
“Được.” Bạch Lộc bỗng nói.
Tất cả mọi người đều quay sang nhìn cô.
Ngay cả chính cô cũng hơi bất ngờ, nhưng một cảm giác mơ hồ mách bảo — vai diễn này xứng đáng để mạo hiểm.
“Nhưng tôi cần mang theo chuyên viên hóa trang, stylist và diễn viên đóng thế của mình, đồng thời có quyền tham gia quyết định kịch bản cuối cùng.”
Ánh mắt Tăng Thuấn Hy lóe lên tia tán thưởng:
“Yêu cầu hợp lý.”
Anh đứng dậy, mỉm cười,
“Hay là sang văn phòng tôi bàn chi tiết hơn? Nơi đó... riêng tư hơn một chút.”
Chị Linh vừa định phản đối, nhưng Bạch Lộc đã đứng dậy:
“Được thôi.”
Văn phòng của Tăng Thuấn Hy đơn giản đến bất ngờ.
Toàn bộ một mặt tường là cửa kính sát đất, có thể nhìn bao quát sông Hoàng Phố.
Bên trái là một giá sách lớn phủ kín tường, bên phải trưng bày vài món vũ khí cổ.
Nhưng thu hút ánh nhìn nhất là tủ trưng bày âm tường phía sau bàn làm việc — nơi chiếm gần như toàn bộ mặt tường và được sắp xếp gọn gàng với hàng trăm chiếc đĩa Blu-ray.
Bạch Lộc bước đến gần, hơi thở như nghẹn lại.
Đó là toàn bộ các tác phẩm cô từng tham gia — từ phim đầu tay đến phim điện ảnh mới nhất, thậm chí còn có cả những vở kịch thể nghiệm thời đại học và các bộ phim độc lập kinh phí thấp.
Mỗi chiếc đĩa đều có nhãn viết tay ghi rõ ngày quay và tên nhân vật.
“Anh...”
“Cà phê hay trà?”
Tăng Thuấn Hy thản nhiên hỏi, như thể chẳng hề để ý đến sự kinh ngạc của cô.
“Nước lọc là được rồi.”
Bạch Lộc cố giữ giọng không run.
Ánh mắt cô lướt qua giá sách, chợt nhìn thấy mấy cuốn album cắt báo dày cộm nằm giữa một dãy sách kinh tế.
Nhãn bên sườn ghi rõ ngày tháng — có quyển từ tận bảy năm trước, đúng thời điểm cô vừa mới ra mắt.
Tăng Thuấn Hy đưa cho cô một ly nước chanh, đá bên trong leng keng va vào thành cốc.
“Anh thích sưu tầm những điều đẹp đẽ,”
Giọng anh nhẹ nhàng như đang nói chuyện thời tiết,
“Đặc biệt là những thứ được tôi luyện qua năm tháng.”
Bạch Lộc đón lấy ly nước, đầu ngón tay vô tình chạm vào tay anh.
Một cảm giác tê nhẹ như dòng điện truyền đến khiến cô suýt làm rơi ly.
Cô vội vàng lùi lại một bước, nhưng không may va phải tủ trưng bày phía sau.
Một chiếc điều khiển nhỏ từ mép giá rơi xuống, Tăng Thuấn Hy nhanh tay cúi xuống nhặt lại —
Nhưng lúc đó, Bạch Lộc đã kịp thấy dòng chữ trên nhãn dán:
“Tổng hợp phỏng vấn Bạch Lộc.”
“Xem ra Tổng giám đốc Tăng là một fan cứng của tôi rồi.”
Bạch Lộc cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng tim thì đập thình thịch không ngừng.
Tăng Thuấn Hy đặt điều khiển trở lại ngăn kéo, nở một nụ cười không chạm tới đáy mắt:
“So với những gì em tưởng… còn hơn cả fan cứng.”
Cuộc đàm phán kéo dài suốt hai tiếng đồng hồ.
Cuối cùng, Bạch Lộc ký hợp đồng với điều kiện còn tốt hơn mong đợi: trong thời gian quay phim, cô được phép ra ngoài tham gia hoạt động thương mại hai tuần một lần, mọi chỉnh sửa kịch bản phải có sự đồng ý của cô, và kèm theo điều khoản phạt vi phạm hợp đồng rất cao — nếu bên đầu tư vi phạm, phải bồi thường gấp ba lần thù lao.
“Hợp tác vui vẻ.”
Tăng Thuấn Hy bắt tay cô, cái bắt tay kéo dài lâu hơn mức thông thường.
Bạch Lộc nhận ra ngón tay cái của anh có một vết sẹo nhỏ, đang nhẹ nhàng miết qua khe tay cô.
Lúc rời khỏi tòa nhà, Tiểu Vũ phấn khích đến đỏ bừng cả mặt:
“Trời ơi! Ánh mắt anh ấy nhìn chị như muốn tan chảy luôn ấy! Hai người đứng cạnh nhau đúng là đẹp đôi muốn xỉu!”
“Câm miệng đi.”
Chị Linh nghiêm giọng, rồi quay sang Bạch Lộc:
“Người này có vấn đề. Tôi có hỏi thăm rồi — ba nữ chính trong ba bộ phim anh ta đầu tư năm ngoái đều từng vướng tin đồn tình cảm với anh ta, quay xong là chia tay.”
Bạch Lộc nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ánh mắt dừng lại nơi bóng dáng tòa nhà Tăng Thị đang dần khuất xa, khẽ nói:
“Bọn em chỉ là quan hệ công việc thôi.”
“Hy vọng là vậy.”
Chị Linh thở dài một tiếng, rồi chuyển chủ đề:
“À đúng rồi, phía Hoa Duyệt cuối cùng cũng chịu xuống nước, đồng ý đàm phán lại điều khoản chấm dứt hợp đồng của em.”
“Gì cơ?”
Bạch Lộc quay phắt lại, kinh ngạc:
“Họ không phải vẫn khăng khăng đòi 50 triệu tiền vi phạm hợp đồng sao?”
Chị Linh cũng đầy nghi hoặc:
“Nghe nói ban lãnh đạo có thay đổi, ông chủ mới dễ nói chuyện hơn. Cụ thể tuần sau gặp trực tiếp sẽ rõ.”
Bạch Lộc không hề hay biết rằng, trên tầng cao nhất tòa nhà Tăng Thị lúc ấy, Tăng Thuấn Hy đang đứng bên cửa sổ, lặng lẽ dõi theo chiếc xe của cô rời đi.
Trong tay anh là một chiếc USB nhỏ — bên trong chứa toàn bộ bằng chứng về việc Hoa Duyệt Entertainment trốn thuế và ép buộc nghệ sĩ trong nhiều năm qua.
“Rất nhanh thôi, Tiểu Lộc.”
Anh khẽ nói với văn phòng trống không:
“Những kẻ từng làm tổn thương em, một tên cũng đừng hòng thoát được”
Trên bàn làm việc, màn hình máy tính hiển thị một email vừa gửi đi:
“Tiến độ thương vụ mua lại Hoa Duyệt: đã hoàn thành thẩm định pháp lý, dự kiến chuyển giao cổ phần vào thứ năm tuần sau. — Z”